Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 374:




“Ông nội, chú thật là xấu, chú đưa cháu tới gặp người phụ nữ xấu xa này, còn lừa cháu nói người phụ nữ xấu xa này là “mẹ” nữa”
“Cháu đừng nghe nó nói, nó đây là đang lừa cháu đó. Bạc Ngạn Thiên vừa nói, vừa lấy một loại ánh mắt cực kỳ âm trầm trừng về phía Bạc Tiêu Dương.
“Khốn nạn. Còn không lại đây”
Bạc Tiêu Dương không động đậy chút nào.
“Làm sao, lời của tao, mày cũng không nghe nữa rồi đúng không?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Hay là mày muốn học theo Tuấn Phong, cứ muốn làm trái lời tao?”
Bạc Ngạn Thiên dừng một chút rồi lại nói: “Tao cho mày cơ hội một phút đồng hồ. Tiêu Dương, đừng làm cho tao thất vọng”
Nói xong, ông ta ôm lấy Mạn Nhi, quay đầu bước đi.
Bạc Tiêu Dương vẫn không nhúc nhích như cũ.
Vân Giai Kỳ nói: “Bạc Tiêu Dương, anh đừng để ý đến tôi, anh đi đi”
“Vân Giai Kỳ…
“Anh đừng để ý tới tôi, tôi không sao đâu”
Ở trước mặt Bạc Ngạn Thiên, Vân Giai Kỳ lại cố gắng dẫn nước mắt về, quật cường ngẩng đầu, khóe miệng của cô gợi lên một độ cung: “Tôi không sao đâu”
“Cô ở đây chờ tôi, tôi lập tức quay lại ngay”
Bạc Tiêu Dương nói xong rồi đuổi theo phía sau Bạc Ngạn Thiên.
Cho đến khi người đều đi hết, Vân Giai Kỳ mới thất hồn lạc phách ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay nắm lấy cây cỏ trên mặt đất, càng nắm càng chặt.
Nước mắt không ngừng rơi “tí tách” xuống trên cỏ.
Cô khụt khịt hít mạnh một cái, mới chấn tỉnh tinh thần lại một lần nữa, vô bắt đầu nhặt linh kiện trên mặt đất lên.
Linh kiện đều bị rơi đến vỡ tan.
Cô muốn ghép nó lại, nhưng có làm thế nào cũng không ghép lại được nữa.
Nhìn hộp âm nhạc hoàn toàn vỡ tan tành, phòng tuyến cuối cùng trong lòng, cuối cùng cũng tan rã. Cô cắn môi, cổ họng cô không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương, nhưng lại vẫn cố gắng chắp vá lại.
“Sao lại không ghép lại được chứ?”
Vân Giai Kỳ nhìn hộp âm nhạc, nhưng hai mắt lại đảm lệ mơ hồ, cô dùng mu bàn tay lau đi, rồi lại nước mắt mới rơi xuống.
“Thật sự không ghép lại được nữa rồ.”
Cô vừa đau lòng, lại vừa tuyệt vọng.
Hoa viên phía sau to như vậy, cô lại tựa như một cô hồn dã quỷ trống rỗng, chết lặng mà chắp vá hộp nhạc ở trong tay lại, tìm kiếm những linh kiện khác.
Đang lúc cô chật vật đến cực điểm, trong tâm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một đôi giày da khéo léo lại tinh xảo.
Vân Giai Kỳ hơi kinh ngạc một chút, cô nhìn theo đôi chân mảnh khảnh kia nhìn lên trên, lập tức nhìn thấy cậu bé cô đã nhìn thấy tối hôm qua, không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào.
Cô không kịp lau đi nước mắt trên mặt, cảnh tượng chật vật như thế, ánh vào trong tâm mắt của cậu bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.