Bạc Ngạn Thiên ngăn ông lại: “Hùng Phi, ông đừng xúc động quá, những bức tranh này có thực sự là tranh thật hay không còn chưa chắc mà, ông cảm thấy là thật, có lẽ do người ta làm giả giỏi quá nên ông không nhận ra thôi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Vân Hùng Phi khoát tay, tự tin nói: “Tranh của những người khác có lẽ tôi không có đủ khả năng xem xét, nhưng đối với tranh của.Jessica, tôi có thể chắc chắn nói rằng những bức tranh này đều là thật.”
Ông vừa dứt lời, Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân đều vô cùng ngạc nhiên.
Tư thế tự tin của Vân Quán khiến cho Bạc Ngạn Thiên không thể không tin.
“Dù những bức tranh này là thật đi nữa thì cũng có lai lịch không rõ cơ mà” Vân Ngọc Hân không thể mất thể diện được, lập tức tìm ra lý do mới.
“Những bức tranh của.Jessica đều là vô giá, có được một hai bức tranh đã là phúc rồi, nhiều tranh như vậy cũng không biết có dùng cách gì bẩn thỉu để có hay không, những bức tranh này có lẽ có lai lịch không được sạch sẽ.”
Vân Hùng Phi gật đầu, cũng cảm thấy Vân Ngọc Hân nói vô cùng có lý.
Ông ta không tin Vân Giai Kỳ dùng một cách quang minh lỗi lạc để có được bức tranh này.
Những bức tranh này ở trên sàn đấu giá con số khởi điểm cũng phải mấy tỉ đồng.
Vân Giai Kỳ bị Vân Ngọc Hân chọc cười.
Ban đầu thì nói tranh của cô là tranh giả, bây giờ xác định được là tranh thật rồi thì lại nói cô trộm có được.
Vân Ngọc Hân đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Vân Giai Kỳ không còn gì để nói: “Theo lời các người, bức tranh này tôi dùng thủ đoạn bẩn thỉu mà có được, nó lại vô giá nữa, tội danh lớn như vậy tôi không gánh nổi đâu.”
Vân Ngọc Hân nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, bức tranh này cô lấy ở đâu ra?”
Vân Giai Kỳ yên lặng một lúc, rồi cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây đề là tranh của tôi”
“Tôi biết là tranh của cô, nhưng tôi muốn hỏi những bức tranh này cô lấy ở đâu ra?” Vân Ngọc Hân vẫn cố hỏi.
Vân Giai Kỳ hỏi lại: “Cô không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói, là của tôi, có nghĩa là những bức tranh này đều là tranh của tôi. Cô có hiểu không thế?”
Cô vừa dứt lời, mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Nhất là Vân Hùng Phi, không tin nổi mà trừng mắt, vội vàng bác bỏ: “Không thể nào, cô muốn hù dọa ai chứ? Đầu là tranh của cô á, sao cô có thể cho ra bức tranh như thế này được?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ý của cô ta, những bức tranh này đều do cô ta sao chép của.Jessica, dựa vào tranh của.Jessica vẽ sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông Bạc, ông vẫn không hiểu sao, tôi nói rằng những bức tranh này đều là của tôi, nói cách khác, tôi chính là Jessica”
Cô cũng lười che dấu thân phận với bọn họ. Cô biết, chắc chắn Vân Ngọc Hân sẽ bám lấy chuyện này không buông.
Mà cô cũng lười che dấu, thừa nhận luôn. Vân Hùng Phi ngây người một lúc lâu sau đột nhiên cười lạnh.