Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 702:




Bạc Tuấn Phong nói: “Một đứa trẻ sẽ không thể nào trong khoảng thời gian ngắn vô duyên vô cớ thay đổi như thể trở thành hai người khác nhau như vậy! Sau khi quay về nhà họ Bạc, con bé đã trở thành như vậy! Hôm đó, ông đã sai bác sĩ Chu đến khám sức khỏe định kỳ cho Mạn Nhi. Sau khi trở về từ bệnh viện, con bé lập tức biến thành cái dạng này. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Bạc Ngạn Thiên vẫn không nói lời nào như cũ.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của ông ta, đơn giản thay ông ta trả lời: “Bác sĩ Chu đó là một bậc thầy thôi miên có uy tín ở nước Quốc Hoa. Ông sẽ không phải là dùng thuật thôi miên để niêm phong trí nhớ của Mạn Nhị, truyền cho con bé những thứ không thuộc về ký ức của con bé đì”
Bạc Ngạn Thiên cực kỳ hoảng sợ!
Ông ta hoài nghi nhìn về phía Vân Giai Kỳ, chỉ vào Vân Giai Kỳ và hỏi Bạc Tuấn Phong: “Có phải cô ta nói với mày mấy cái điều lung ta lung tung gì rồi hay không? Cô ta đã nói hươu nói vượn với mày những gì rồi? Mạn Nhi ở bên cạnh tao, cho tới bây giờ vẫn là ngoan ngoãn như vậy, làm sao sau khi rơi vào trong tay cô ta lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện kia! Đây chẳng phải là do bản thân cô ta có vấn đề hay sao?”
Bạc Tuấn Phong giơ cánh tay bị băng bó của mình lên.
Anh lạnh lùng hỏi: “Ông có biết là ai đâm tôi bị thương không?”
Bạc Ngạn Thiên giật mình sững sờ, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt cho lắm.
“Làm sao tao biết được?”
“Là bị Mạn Nhi đâm đấy”
Vẻ mặc Bạc Ngạn Thiên hiện lên vẻ hoảng hốt: “Làm sao có khả năng? Con bé… tại sao con bé…”
“Ông nội, chuyện tới nước này, ông còn muốn gạt tôi hay sao. Chuyện này tôi sớm muộn cũng điều tra rõ ràng. Nếu để tôi biết, ông mời bác sĩ thôi miên để thôi miên Mạn Nhị, tôi sẽ không tha thứ cho ông!”
“Mày!”
Bạc Ngạn Thiên nhất thời thẹn quá thành giận, nhưng nét mặt lộ ra vẻ chột dạ.
Ông ta nói: “Thái độ này của mày là như thế nào! Nếu không phải vì mày đang bị thương, tao mới không so đo với mày! Ưu tiên hàng đầu của mày vẫn nên là chăm sóc tốt vết thương của mày trước đi!”
Nói xong, ông ta bảo: “Tao đã thuê hô lý, trong khoảng thời gian này, mày nghỉ ngơi cho tốt!”
Bạc Ngạn Thiên nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, ông ta lập tức gọi điện cho một người.
Chu Hoa Thành.
Chu Hoa Thành hiển nhiên vẫn đang nghỉ ngơi, thật lâu mới bắt máy, khi cuộc gọi vừa kết nối, Bạc Ngạn Thiên lớn tiếng chất vấn nói: “Chu Hoa Thành, phẫu thuật thôi miên kia của cậu đến cùng là làm cái gì vậy! Tôi chỉ yêu cầu cậu niêm phong ký ức của Mạn Nhi lại, nhưng đứa trẻ này bây giờ như biến thành một người khác, lại còn ra tay làm người khác bị thương!”
Chu Hoa Thành hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Con bé dùng kéo đâm Tuấn Phong bị thương! Tính tình của đứa trẻ này sao lại thay đổi lớn như vậy! Con bé có phải sẽ phát triển theo hướng trở thành kẻ giết người hay không?”
Chu Hoa Thành nói: “Ông cụ Bạc, ông đừng kích động. Sự việc xảy ra như thế nào, ông hãy kể lại chỉ tiết cho tôi nghe”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra! Tuấn Phong nói, tính tình của đứa bé Mạn Nhi này đã có thay đổi rất lớn, dùng kéo đâm nó bị thương. Đây là điều mà một đứa trẻ bình thường sẽ làm được hay sao? Tôi muốn cậu niêm phong ký ức của con bé lại, chứ không phải muốn cậu biến con bé trở thành một tội phạm giết người”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Chu Hoa Thành nói: “Về tình huống chỉ tiết, tôi phải chẩn đoán bệnh cho đứa trẻ rồi mới có được câu trả lời”
“Xảy ra loại chuyện như thế này, cậu nghĩ Tuấn Phong còn có thể dễ dàng giao con bé ra đây như vậy hay sao? Chuyện này cậu nhất định phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng! Mạn Nhi là cháu gái cố mà tôi xem trọng, nếu con bé ở trong tay cậu xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ khiến cho Chu Hoa Thành cậu không có đường lăn lộn tại cái đất thủ đô nước Quốc Hoa này”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.