Vẫn là lời của Vân Ngọc Hân có tác dụng.
Lúc này Bạc Ngạn Thiên mới không nói nữa.
Vân Ngọc Hân nhận lấy một ly nước sôi để nguội, cô ta vừa uy Bạc Ngạn Thiên uống thuốc xong, Bạc Tuấn Phong cũng đã về tới phòng bệnh.
Bạc Vũ Minh và anh cùng nhau đi khám, vừa mới tiến vào phòng bệnh đã nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đến đây. Anh gọi một tiếng ông nội, lạnh lùng ngồi xuống trên giường.
Cô lập tức đi tới chỗ anh: “Anh đi khám xong rồi sao?”
“Ừm”
“Nói như thế nào?”
“Không có gì trở ngại, cũng không có bị nhiễm.”
Lúc này cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tâm của cô vừa thả xuống, đẳng sau đột nhiên truyền tới giọng nói khẩn trương Vân Ngọc Hân: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
Cô và anh quay người, lập tức nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đã uống thuốc xong, nhưng mà không hề có cải thiện, ngược lại sắc mặt còn đặc biệt kém.
“Ngực… khó chịu…”
Ngay cả nói chuyện mà Bạc Ngạn Thiên cũng không thể nói năng lưu loát.
Sắc mặt ông ta suy yếu trắng bệt, trên môi không có lấy một tia huyết sắc.
Vân Ngọc Hân khẩn trương nói: “Ông nội, không phải ông đã uống thuốc rồi sao? Sao lại trở nên nghiêm trọng hơn vậy?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ngọc Hân, con đừng khẩn trương, chỉ là ông bị con nhỏ nghiệt chủng này chọc tức tới nỗi trái tim không được thoải mái”
Anh khẽ nhíu mày: “Ông nội bị sao vậy?”
Vân Ngọc Hân nói: “Ông nội muốn tới đây xem anh, ông ấy lo lắng cho vết thương của anh, kết quả ông nội vừa mới tiến vào phòng bệnh đã bị Vân Giai Kỳ châm chọc khiêu khích, tức giận đến mức bệnh cũ tái phát. Cho nên em mới bảo cô ta đi mua thuốc về, kết quả ông nội uống thuốc xong, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn..”
Anh nhìn về phía cô: “Em mua thuốc gì vậy?”
“Dobutamine” Thuốc này là Vân Ngọc Hân bảo cô đi mua, cô vẫn còn nhớ rõ tên.
“Dobutamine à?” Anh vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt lập tức cương cứng.
Vân Ngọc Hân cũng lộ ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Sao cô lại mua Dobutamine chứ? Không phải tôi bảo cô đi mua Aspirin à?”
Cô nghỉ ngờ nhìn về phía cô ta: “Có ý gì?”
“Loại thuốc như Dobutamine này ông nội không thể uống được! Vân Giai Kỳ, còn không phải là cô đang hại người hay sao?”
Cô tức giận nói: “Vân Ngọc Hân, cô nói cho rõ ràng đi, thuốc này là cô bảo tôi đi mua mài”
“Rõ ràng tôi bảo cô đi mua Aspirin, cô đừng có mà ngậm máu phun người!”
Vân Ngọc Hân khẩn trương thay Bạc Ngạn Thiên thuận khí.
Lúc này, Bạc Ngạn Thiên đã mồ hôi lạnh đầy đầu.
Anh lập tức nhấn chuông gọi y tá.
Thế nhưng còn chưa đợi y tá chạy tới, đã nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đột nhiên ngất xỉu, thân mình nghiêng một cái, dựa vào trên người Vân Ngọc Hân, bất tỉnh nhân sự.
Vân Ngọc Hân hoảng sợ hét lên một tiếng: “Ông nội!”