Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 711:




Vân Giai Kỳ cười lạnh nói: “Là ai đang lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen đây? Hay là cô cảm thấy tôi cố ý, là tôi cố ý bắt cô đi mua loại thuốc này về hại ông nội có đúng vậy không?
Ông nội xảy ra chuyện thì tôi có lợi ích gì chứ? Nếu như trong lòng tôi có ý xấu, nhiều năm như vậy, bất kỳ lúc nào tôi cũng có cơ hội ra tay, tôi cần gì phải đợi tới ngày hôm nay hả?”
“Cô nên ít nói mấy lời giấu đầu hở đuôi này đi! Rõ ràng là cô muốn hãm hại tôi, bây giờ cô đã thực hiện được rồi, có phải trong lòng cô rất đắc ý hay không?”
“Tôi thấy rõ ràng là cô ghen ty ông nội bảo vệ cho tôi, cho nên trong lòng cô mới mang ý đồ xấu xa với ông nội! Vân Giai Kỳ, hôm nay tôi không thể không ở trước mặt anh Tuấn Phong vạch trần bộ mặt xấu xa của cô được!”
“Đủ rồi!”
Bạc Tuấn Phong không thể nhịn được nữa.
Vân Ngọc Hân khẩn trương nói: “Anh Tuấn Phong, không phải anh nghỉ ngờ em đó chứ? Sao em có thể làm ra loại chuyện này được? Nhiều năm như vậy, ông nội luôn đối xử với em như cháu gái ruột, em đối đãi với ông nội cũng là một lòng hiếu thuận, sao em có thể vì hãm hại Vân Giai Kỳ mà làm ra loại chuyện hoang đường như thế này được chứ?”
Vân Giai Kỳ siết chặt quả đấm, trâm giọng nói: “Tuấn Phong, tôi nói đều là sự thật, là cô ta bảo tôi mua thuốc này cho nên tôi mới mua về”
Anh sẽ tin cô sao?
Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt của cô. Bất chợt, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói bĩnh tĩnh của đàn ông: “Anh tin em”
Cô ngạc nhiên ngước mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của anh đang nhìn chằm chằm vào cô: “Mỗi một chữ mà em nói, anh đều tin tưởng.”
Cho nên, cô không cần giải thích.
Cho dù toàn bộ thế giới này đều không tin cô, anh vẫn như cũ là người cuối cùng kia, vững vàng tin tưởng con người của cô.
Cô là người phụ nữ của anh.
Anh có cái tư cách gì mà đi nghi ngờ cô.
Anh cũng không tin cô chỉ mới gặp mặt Bạc Ngạn Thiên lần đầu mà đã có động cơ không tốt.
Không cần phải như vậy…
Mặc dù Bạc Ngạn Thiên bảo vệ Vân Ngọc Hân, nhưng anh lại là người của cô.
Ghen ty sao?
Cô đã có anh sủng ái, người phụ nữ của anh cơ bản không cần phải đi ghen ty với bất kỳ kẻ nào.
Cô vui vẻ cười.
Anh tin em!
Ba chữ này làm cho cô xúc động thật sâu.
Anh nói, mỗi một chữ mà cô nói ra, anh đều tin tưởng.
Cô cười với anh, cô có sự tin tưởng của anh, vậy là đủ rồi!
Vân Ngọc Hân thở hổn hển nói: “Ông nội đã như vậy rồi mà cô còn cười được à? Vân Giai Kỳ, bây giờ chỉ sợ trong lòng cô đang rất đắc ý đúng không?”
Cô ta nói xong, lại vội vàng hỏi anh: “Anh Tuấn Phong, anh không tin em sao?”
Anh nói: “Cô về trước đi, sự tình ra sao, trong lòng cô tự rõ ràng, Vân Ngọc Hân, tôi cảnh cáo cô, không nên ỷ vào ông nội chiều cô thương cô mà cô có thể muốn làm gì làm! Chuyện này, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân nhanh chóng thay đổi: “Anh Tuấn Phong, chẳng lẽ anh nghi ngờ việc này là do em làm sao? Em bị oan, vì sao anh lại tin lời của cô ta mà không tin lời em nói kia chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.