Bà ta đột nhiên có hơi xót xa ân hận.
Nhiều năm như vậy vì để hùa theo Vân Lập Tân, rõ ràng Vân Giai Kỳ mới là con gái ruột của bà ta, bà ta lại luôn không dám nhận, không dám bảo vệ, không dám cưng chiều.
Nhưng dù là giữa mẹ con có khoảng cách nhưng bà ta cũng sẽ không tin Vân Giai Kỳ là hung thủ giết người!
Không phải đâu, không phải đâu!
Nếu không phải là đến bước đường cùng làm sao có thể có ý định giết người được.
Với lại…
Từ nhỏ Vân Giai Kỳ đã là một người cực kỳ lương thiện.
Miệng lưỡi như đao nhưng trong lòng lại không có ý gì xấu.
Cô yêu quý bảo vệ những loài động vật nhỏ như vậy, một người lương thiện như thế làm sao có thể động dao với một người đang sống sờ sờ được.
Vân Giai Kỳ còn sợ máu.
Cô làm sao có thể để tay của bản thân bị bẩn được!
Lâm Tĩnh Anh lau nước mắt nói: “Vân Giai Kỳ nhất định sẽ không phải là hung thủ giết người! Con gái của tôi, tôi hiểu rất rõ! Con bé không thể làm ra loại chuyện này được!”
Trước mặt người khác, bà ta cuối cùng cũng đường đường chính chính mà thừa nhận Vân Giai Kỳ là con gái của mình!
Bạc Tiêu Dương nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng dọc đường đi không đếm nổi cuối cùng vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.
Bên tai là tiếng nức nở của Lâm Tĩnh Anh.
“Mẹ xin lỗi con Vân Giai Kỳ, xin lỗi con gái của mẹ, nhiều năm như vậy, mắt tôi đúng là bị mù, vì người đàn ông đê tiện này hết lần này tới lần khác đẩy con gái của mình ra xa!”
Bà ta lo lắng Vân Giai Kỳ xảy ra chuyện.
Bạc Tiêu Dương nói: “Dù có xảy ra chuyện gì, cháu cũng sẽ bảo vệ cô ấy, dù cho cháu không thể bảo vệ được cô ấy, Tuấn Phong cũng sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu”
Đừng nói là Vân Giai Kỳ vô tội ngay cả nếu như cô thật sự có tội thì cho dù có phải trả bằng cả mạng sống, Bạc Tuấn Phong cũng sẽ tra thay cho cô.
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nói: “Tiêu Dương, cậu…có phải thích Vân Giai Kỳ không?”
Giao lộ đèn giao thông.
Đèn xanh nhảy sang đèn đỏ.
Bạc Tiêu Dương phanh gấp một cái, xe đột nhiên dừng lại.
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên hơi sợ hãi.
Bà ta quay sang nhìn Bạc Tiêu Dương thấy người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng đột nhiên hơi cong lên: “Thích chứ ạ”
Đương nhiên là thích rồi.
Người phụ nữ như vậy, là người đàn ông nào có thể không thích được chứ.
Tự tin, tao nhã, xinh đẹp, mê người.
Cho dù trên người cô mang theo sự phản nghịch bướng bỉnh cậu ta cũng thích.
Hay có thể nói dáng vẻ mà cậu ta thích thì cô đều có.
Lâm Tĩnh Anh hơi run sợ.
Bà ta lời mờ cảm nhận được Bạc Tiêu Dương chắc chắn có một loại tình cảm không bình thường với Vân Giai Kỳ.
Không ngờ tới là dự đoán lại trở thành sự thật.
Bạc Tiêu Dương biết nếu với năng lực của Bạc Tuấn Phong muốn bảo vệ Vân Giai Kỳ thì không phải vấn đề gì khó.