Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 731:




Một tiếng “Ken két” vang lên.
Cửa được đẩy ra từ bên ngoài.
Vân Giai Kỳ hơi giật mình, ngẩng đầu lên, cầm lấy song sắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai ba cảnh sát đi vào.
Cô có chút lo lắng nói: “Đồng chí cảnh sát. Tôi không phạm tội, tôi không giết người, tôi bị oan! Xin các anh hãy trả lại trong sạch cho tôi!”
Cảnh sát nói: “Cũng bị nhốt cả một buổi chiều rồi, Vân Giai Kỳ, cô còn nghĩ chưa thông suốt phải không? Tôi cảnh cáo cô, thú tội thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, loại nguyên tắc này không phải là cô không hiểu đấy chứ? Cô cũng không nên ở trước mặt pháp luật mà ôm tâm lý may mắn gì, những cái khôn vặt của cô ở trước mặt luật pháp nghiêm minh sẽ không có tác dụng gì đâu!”
“Những gì tôi nói đều là sự thật, không có nửa lời giả dối!”
“Đừng có ngụy biện đi!”
Vân Giai Kỳ nuốt nước bọt, chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy vài cảnh sát đi tới trước cửa mở khóa.
Cô bỗng chốc căng thẳng, tuyệt vọng đến mức sắp khóc lên: “Tôi thật sự không giết người, tại sao các anh lại không tin những lời tôi nói?”
“Nếu như cô thật sự không có giết ai, cần gì phải làm ra dáng vẻ chột dạ như vậy? Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cô là người chính trực, sao lại sợ hãi chúng tôi như vậy làm gì!”
Vân Giai Kỳ nghẹn ngào nói: “Thật sự tôi không có mà…”
“Giữ sức lại để tối còn có sức mà nói đi!”
Cảnh sát viên bước vào áp giải cô đi về phía phòng thẩm vấn.
Vân Giai Kỳ một ngày không cơm nước gì, bước đi có hơi lảo đảo, cô bị thúc giục đẩy đến trước cửa phòng thẩm vấn, “cạch” một g, cửa sắt khóa chặt, cô bị ép ngồi vào ghế thẩm vấn, nhìn vào còng trên tay mình, vẫn còn cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, mà phía đối diện chiếu tới một ánh sáng lạnh lẽo.
Trong chốc lát cô hơi không mở mắt ra được, theo bản năng đưa tay lên che chắn.
Chiếc còng lạnh lẽo chạm vào gương mặt chưa kịp khô những giọt nước mắt của cô.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng cô lại càng trở nên lớn hơn.
Toàn bộ phòng thẩm vấn, ánh sáng lờ mờ, chỉ có duy nhất một ngưồn sáng mạnh chiếu đến làm cô hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ người nào. Tuy nhiên, bởi vì ánh đèn đó mà mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều trở nên rõ ràng.
Vụ án cố ý giết người là một vụ án lớn.
Nhất là khi có liên quan đến một nhân vật nổi tiếng của công chúng, nếu lập án thì nhất định phải được điều tra giải quyết càng sớm càng tốt.
“Họ tên?”
“Vân Giai Kỳ”
“Cái gì Vân, cái gì Giai Kỳ?”
Vân Giai Kỳ kiên nhãn đáp: “Vân trong mây trắng, Giai Kỳ trong Tần đầu gặp gỡ “Tuổi tác?”
“Sao vậy? Ngay cả tuổi của mình cũng không nhớ sao?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Hai mươi tư tuổi…
“Nghề nghiệp?”
Vân Giai Kỳ đột nhiên không nói lời nào.
Bỗng chốc cô không biết phải trả lời thế nào, chính xác thì nghề nghiệp của mình là gì.
Cô có quá nhiều thân phận, phức tạp nữa là đằng khác, nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn lấy lại sự trong sạch của mình thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.