*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tuấn Phong có cần tôi hay không, đấy là chuyện khác, Vân Giai Kỳ, tôi không có được, thì cô cũng đừng mơ có được!” Đột nhiên, giọng nói của Vân Ngọc Hân trở nên thảm thiết.
Trong phút chốc, Vân Giai Kỳ cảm thấy kinh hãi.
Vân Ngọc Hân cười cười, đứng dậy, dáng người thướt tha yểu điệu, xinh đẹp lẳng lơ không gì sánh bằng.
Cô ta đi tới trước mặt Vân Giai Kỳ, quan sát Vân Giai Kỳ một lượt từ trên xuống dưới: “Cô có biết, tôi vì người đàn ông này, đã tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Tôi vì anh ấy mà bỏ ra bao nhiêu không?
Tôi đem tất cả tuổi trẻ đều đặt lên người anh ấy! Tôi vì đem lại niềm vui cho anh ấy, đem lại niềm vui cho ông nội, tôi đã phải trả giá thế nào, cô có biết không? Vân Giai Kỳ, tôi không thể thua! Cô thua được, nhưng tôi không thể thua được!”
“Vậy nên, cô vẫn sẽ dây dưa không dứt với anh ấy?”
“Vẫn luôn dây dưa không dứt với anh ấy, không phải là cô sao? Là tôi xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy trước, là tôi tham dự vào cuộc đời của anh ấy trước cô, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải chắp tay nhường lại cho cô người đàn ông mà tôi yêu?”
“Anh ấy là người cô yêu, đúng vậy, nhưng cô thì không phải! Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này, chẳng lẽ cô không hiểu sao?” Vân Giai Kỳ cười nhạt gặn hỏi.
Bỗng nhiên, Vân Ngọc Hân tới gần cô: “Dù là dưa hái xanh không ngọt thì tôi vẫn phải hái trái dưa này xuống, nó phải là của tôi! Không phải của cô!”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Cô có biết, tôi yêu anh ấy nhiều bao nhiêu không? Tôi vô cùng yêu người đàn ông này, so với yêu chính mình thì tôi càng yêu người đàn ông này hơn! Tôi có thể vì anh ấy mà không cần cả mạng sống! Còn cô? Cô làm được không?”
“Dù cô có làm nhiều điều như vậy thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ liếc mắt đến cô dù chỉ một cái!”
“Anh ấy có nhìn đến tôi hay không, không phải do cô quyết định!”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Vân Ngọc Hân, cô thật buồn cười! Cho dù không có tôi, thì người mà anh ấy yêu cũng không phải là cô!”
“Ôi chao! Cùng nhau chết, cô xứng sao?”
Vân Ngọc Hân nói, cô ta bỗng nhiên quay lại trước ghế salon rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào một quả táo trên bàn, nói với vân Giai Kỳ: “Cô có còn nhớ, cái ngày mà lần đầu tiên cô tới nhà họ Vân, việc đầu tiên tôi bảo cô làm là gì không?”
Vân Giai Kỳ nhìn quả táo, bỗng dưng nhớ tới.
Lúc cô mới trở lại nhà họ Vân, Vân Ngọc Hân đã bảo cô gọt táo.
Cô ta nói với Vân Giai Kỳ, dù cô có trở lại nhà họ Vân, ở nhà họ Vân, công chúa chân chính, chỉ có mình cô ta.
Vân Giai Kỳ cô không xứng!
Vân Ngọc Hân nói: “Gọt một của táo cho tôi ăn”
“Dựa vào cái gì?” Vân Giai Kỳ cảm thấy thật nực cười.