Nếu không, cô ta phải làm sao đây! Anh sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy trở thành kẻ giết người, bị áp giải đến tòa án đúng không?
Nếu như cô ta chết, thì mới là chết mà không có bằng chứng xác thực.
Vân Ngọc Hân nhiều fan hâm mộ như vậy.
Những lời phê phán của những người này dành cho Giai Kỳ trước đây còn chưa nguôi ngoai, giờ đây việc này chưa xong việc khác đã đến.
Nếu như Vân Ngọc Hân chết, những người fan cuồng kia cho dù có đổ máu cũng sẽ đi tìm công lý cho thần tượng đã bị chết một cách thảm thương!
Trăm năm bia đá vẫn mòn, nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơi Vân Ngọc Hân nói: “Em đã liên hệ với giới truyền thông rồi… Bây giờ, bệnh viện có lẽ cũng đã bị… đã bị phóng viên bao vây rồi… Anh Tuấn Phong, anh sẽ không… sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không?”
Tuấn Phong nắm chặt lấy cổ áo của cô ta: “Vân Ngọc Hân, cô thật độc ác!”
“Đúng, em độc ác! Vì anh, em có thể đến mạng… đến mạng cũng không cần nữa…”
Nói xong, cô ta lại nhắc nhở anh: “Anh Tuấn Phong, bây giờ… em muốn anh ôm em, em không cần ai khác, em chỉ cần anh… em chỉ cần anh… Nếu không, anh cứ đợi Vân Giai Kỳ bị kết án tử hình đi!”
Vân Ngọc Hân nói xong, bất ngờ bật khóc to lên: “Anh Tuấn Phong, em đau quá, em lạnh quá… em rất sợ, em sẽ chết…”
Nói rồi cô ta siết chặt tay anh, ép anh ôm cô ta.
“Ôm em đi…”
Bên ngoài cửa, y tá hét lên: “Đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ tới ngay thôi!”
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ! Ở đây! Nhanh đến cứu người!”
Xung quanh hỗn loạn.
Những chuyện như vậy hiếm khi xảy ra ở bệnh viện.
Sống chết có số!
Tất cả mọi mọi người đều vô cùng hoảng loạn.
Bạc Tuấn Phong quay đầu lại, nhìn Vân Giai Kỳ đang bị giữ chặt sau cánh cửa.
Cô nước mắt lưng tròng, nhìn Bạc Tuấn Phong bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Anh trơ mắt nhìn toàn thân cô đang run lên, nhưng hiện tại anh không có cách nào để ôm cô vào lòng.
Vân Ngọc Hân vẫn đang khóc sướt mướt: “Anh Tuấn Phong, em không muốn chết, trong bụng em còn có đứa con của anh… em không muốn chết, em còn muốn nhìn con của chúng ta được sinh ra một cách bình an! Em cũng đã nghĩ xong tên của con chúng ta rồi, em không thể chết, em phải cùng con trưởng thành…”
Mắt phượng của Bạc Tuấn Phong híp lại.
Anh bế Vân Ngọc Hân lên bằng một tay, dưới sự giúp đỡ của mấy cô y tá đi ra cửa.
“Nhường một chút! Nhường một chút!”
“Mạng người quan trọng, mọi người đừng chắn ở cửa!”
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng chạy tới.
Vân Giai Kỳ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong ôm Vân Ngọc Hân ra tới cửa, tâm mắt hai người giao nhau, cô thấy anh ôm Vân Ngọc Hân, dáng vẻ vội vàng, ánh mắt không khỏi trở nên cực kỳ tuyệt vọng!
Bạc Tuấn Phong nhìn cô một cái, vừa định mở miệng thì Vân Ngọc Hân đột nhiên kéo lấy vạt áo anh, giãy dụa thì thào: “Anh Tuấn Phong, con của chúng ta….còn có thể giữ được không? Em sợ quá…
Cô ta nói vậy chính là muốn tạo áp lực cho Bạc Tuấn Phong. Đơn giản là, nếu cô ta phải chết thì Vân Giai Kỳ cũng buộc phải chôn cùng!
Bạc Tuấn Phong đành nhãn tâm, không nhìn Vân Giai Kỳ lấy một cái, ôm cô ta đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.