Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 764:




“Người nhà họ Bạc cũng đã đích thân tới rồi, mặt mũi cũng không thể không cho. Tuy nhiên, vì để đảm bảo tính chân thực của lời khai, thẩm vấn đối tượng tình nghỉ trước đi”
“Cái này…” Một đám người hiển nhiên có hơi khó xử.
“Tình huống bây giờ của nghi phạm thế nào rồi?”
“Cô ấy bây giờ đang bị giam giữ, vốn dĩ muốn giam một đêm trước đã, chờ tình hình phía người bị hại bên kia rồi nói tiếp”
“Nạn nhân bây giờ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu”
“Hiện trường đã được điều tra chưa?”
“Các đồng nghiệp đã có mặt tại hiện trường để điều tra”
“Chúng tôi cũng đã giữ lại thông tin liên lạc của một số nhân chứng, nhân chứng cũng được thu thập đầy đủ cả rồi”
“Còn có những chứng cứ xác thực nào khác không?”
“Các nhân chứng khai rằng khi đến hiện trường, họ thấy tay nghi phạm bê bết máu, nạn nhân nằm gục trên vũng máu, hung khí giết người nghi ngờ là một con dao gọt hoa quả. Các đồng nghiệp có mặt tại hiện trường cho biết rằng, bọn họ đã tìm thấy một con dao gọt hoa quả có dính máu tại hiện trường, tuy nhiên, những chứng cứ liên quan khác, phải đợi cho đến khi con dao đó được mang về để kiểm tra dấu vân tay rồi mới có thể đưa ra suy luận tiếp theo”
Cục trưởng xoa cảm nói: “Bước đầu những chuỗi chứng cứ coi như đã hoàn tất, để xem thử đêm nay chúng ta có thể bắt nghi phạm ra đầu thú được không! Chuyện này không nên chậm trễ, dù sao nạn nhân cũng là một ngôi sao nổi tiếng.
Nếu trở thành chuyện lớn sẽ rất khó giải quyết.”
“Vâng!”
Đêm khuya vắng lặng.
Trong phòng giam, Vân Giai Kỳ co ro mình lại.
Đây là một căn phòng đặc biệt nhỏ.
Căn phòng có diện tích mười hai mét vuông, được ngăn bằng những thanh sắt.
Trong phòng giam chỉ có một tấm chiếu trải trên mặt đất.
Vân Giai Kỳ cuộn mình lại một góc, hai tay bị còng lại, bên chân là nước khoáng và bánh mì mà cảnh sát đưa cho cô, nhưng cô không hề động đến một miếng nào.
Một tiếng “Ken két” vang lên.
Cửa được đẩy ra từ bên ngoài.
Vân Giai Kỳ hơi giật mình, ngẩng đầu lên, cầm lấy song sắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai ba cảnh sát đi vào.
Cô có chút lo lắng nói: “Đồng chí cảnh sát. Tôi không phạm tội, tôi không giết người, tôi bị oan! Xin các anh hãy trả lại trong sạch cho tôi!”
Cảnh sát nói: “Cũng bị nhốt cả một buổi chiều rồi, Vân Giai Kỳ, cô còn nghĩ chưa thông suốt phải không? Tôi cảnh cáo cô, thú tội thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, loại nguyên tắc này không phải là cô không hiểu đấy chứ? Cô cũng không nên ở trước mặt pháp luật mà ôm tâm lý may mắn gì, những cái khôn vặt của cô ở trước mặt luật pháp nghiêm minh sẽ không có tác dụng gì đâu!”
“Những gì tôi nói đều là sự thật, không có nửa lời giả dối!”
“Đừng có ngụy biện đi!”
Vân Giai Kỳ nuốt nước bọt, chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy vài cảnh sát đi tới trước cửa mở khóa.
Cô bỗng chốc căng thẳng, tuyệt vọng đến mức sắp khóc lên: “Tôi thật sự không giết người, tại sao các anh lại không tin những lời tôi nói?”
“Nếu như cô thật sự không có giết ai, cần gì phải làm ra dáng vẻ chột dạ như vậy? Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cô là người chính trực, sao lại sợ hãi chúng tôi như vậy làm gì!”
Vân Giai Kỳ nghẹn ngào nói: “Thật sự tôi không có mà…”
“Giữ sức lại để tối còn có sức mà nói đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.