Mộng Yến Mi bật đèn tường lên, hai người nhìn nhau một cái.
Cung Dận nói: “Bà cứ ngủ trước đi, để tôi đi xem xem có chuyện gì.”
Mộng Yến Mi lập tức ngăn ông ta lại: “Cái gì? Nửa đêm khuya khoắt như vậy rồi Lâm Tĩnh Anh tự dưng lại tìm đến ông, cô nam quả nữ, chuyện này mà đồn ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ thế nào?”
Cung Dận nói: “Nếu bà ta đã tìm đến tận nhà như vậy thì chắc hản là có chuyện gì đó rất gấp”
“Còn có thể có chuyện gì chứ?” Mộng Yến Mi bất mãn nói: “Ông cứ ở yên trong phòng, không được phép gặp bà ta. Để tôi đi xem tình hình thế nào Mộng Yến Mi khoác một chiếc áo khoác mỏng và bước xuống nhà.
Lâm Tĩnh Anh nghe thấy tiếng bước chân, lập tức lo lắng đứng lên, vừa ngẩng đầu lên, bà ta sững sờ khi nhìn thấy Mộng Yến Mi đang đi xuống lầu.
“Cung Dận đâu?”
Mộng Yến Mi trịch thượng liếc bà ta một cái: “Bà tìm Cung Dận làm gì? Đã muộn như vậy rồi, bà có chuyện gì chỉ có thể nói với ông ấy mà không thể nói với tôi được? Lâm Tĩnh Anh, đã là vợ người ta rồi bà chẳng lẽ không biết cần phải kiêng dè cái gì ư? Nếu để Vân Lập Tân biết là nửa đêm nửa hôm bà không ngủ còn chạy đến gặp chồng tôi đòi nói chuyện riêng tư thì bà bảo ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Lâm Tĩnh Anh nói: “Tôi có việc gấp cần bàn bạc với ông ấy” . Chí𝗻h chủ, rủ bạ𝗻 đọc ch𝙪𝗻g + 𝒯rU𝙢𝒯r𝙪 𝒚e𝗻﹒𝗩𝗻 +
“Có chuyện gì gấp?” Mộng Yến Mi hết sức cảnh giác bà ta, dẫu sao Lâm Tĩnh Anh và Cung Dận đã từng có một khoảng thời gian với nhau. Dù không phải là cả hai tình nguyện nhưng bà ta vẫn rất kiêng ky.
Lâm Tĩnh Anh do dự, bà ta không biết nếu nói với Mộng Yến Mi chuyện này liệu bà ta có chịu giúp đỡ hay không.
Xét cho cùng, Vân Giai Kỳ là con gái ruột của Cung Dận nhưng không liên quan gì đến Mộng Yến Mi. Bà ta cầu xin Cung Dận thì còn có thể mong Cung Dận nể tình cốt nhục, nhưng nếu nói cho Mộng Yến Mi biết liệu Mộng Yến Mi có quan tâm đến chuyện sống chết của Vân Giai Kỳ không?
Lâm Tĩnh Anh lo lắng kêu lên: “Cho tôi gặp Cung Dận đi.
Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện tôi cũng không đến mức phải đánh liều mà chạy tới tận đây”
Mộng Yến Mi mấy kiên nhẫn nói: “Vậy bà có chuyện muốn nói là chuyện gì? Bà không thể nói cho tôi nghe được sao?”
Lâm Tĩnh Anh thấy Mộng Yến Mi hoàn toàn không muốn để bà ta gặp Cung Dận, vừa tuyệt vọng lại vừa không còn lựa chọn nào khác.
Bà ta nói: “Có chuyện xảy ra với Vân Giai Kỳ rồi.”
Mộng Yến Mi giật mình: “Có chuyện gì?”
“Con bé… hiện tại con bé đang ở đồn cảnh sát, tôi muốn…tôi muốn nhờ Cung Dận bảo lãnh cho con bé!”
Mộng Yến Mi vô cùng hoảng hốt.
“Tại sao cô ta lại ở trong đồn cảnh sát? Cần có người bảo lãnh? Cô ta đã phạm tội gì?”
Mộng Yến Mi hoài nghỉ nói: “Lâm Tĩnh Anh, não của bà có vấn đề gì không? Con gái bà có chuyện lại đi tìm chồng tôi làm gì? Bà không biết đi tìm chồng của bà à?”
Lâm Tĩnh Anh cả người run lên, không nói nên lời.
Mộng Yến Mi nói, “Ồ, tôi hiểu rồi, Vân Giai Kỳ không phải con đẻ của chồng bà, vậy nên bà biết chuyện này có cầu xin ông ta cũng vô ích cho nên bà muốn đến cầu xin Cung Dận có đúng không? Lâm Tĩnh Anh, bà quả là biết tính toán. Tôi nói cho bà biết, không thể nào! Vân Giai Kỳ phải trả giá cho những gì mà cô ta gây ra. Cô ta không thể vô duyên vô cớ mà bị bắt được. Giai Kỳ đã phạm phải tội gì? Chẳng phải mấy ngày trước vẫn còn đang yên ổn hay sao? Sao đột nhiên lại…”
“Con gái tôi vô tội!” Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Con bé bị người ta vu oan, bị hãm hại!”
“Ai lại đi vu oan, hãm hại cô ta chứ?”