“Thế này…
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nghĩ đến Vân Lập Tân. Ông ta vậy mà lại đến để gặp Vân Giai Kỳ ư?
Cũng không biết là ông ta đã nói gì với Vân Giai Kỳ, chắc chắn là ông ta đã đe dọa để buộc cô phải nhận tội.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Ngài Sĩ quan, tôi xin anh hãy để tôi được gặp mặt một lần!”
“Bà có biết nghi phạm đang mang thai không?”
Cung Dận và Lâm Tĩnh Anh nghe xong vô cùng sửng sốt.
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của bọn họ, cảnh sát nhướng mày nghi ngờ: “Ông bà không biết ư?”
Lâm Tĩnh Anh nói: “Cô ấy có thai rồi ư2”
“Do chính nghi phạm tự mình tuyên bố, đợi cô ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ thu thập các loại chứng cứ chứng minh rằng cô ấy đã có thai. Trong khoảng thời gian này hãy để cho cô ấy được nghỉ ngơi một chút đi.” chúng tôi sẽ thu thập nhiều bằng chứng về việc cô ấy mang thai. Hãy để cô ấy được nghỉ ngơi trong thời gian này!”
Lâm Tĩnh Anh buồn bã đi theo Cung Dận và rời khỏi đồn cảnh sát.
Phải khó khăn lắm bà ta mới có cơ hội để gặp mặt Vân Giai Kỳ một lần nhưng không ngờ lại thành công cốc.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Cung Dận nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh: “Con bé đang có thai, sao bà lại không biết chuyện này?”
Lâm Tĩnh Anh kinh ngạc nói: “Vậy ông có biết không?”
Cung Dận im lặng mất một lúc. Ông ta biết, hơn nữa còn là do Mộng Yến Mi nói cho ông ta biết.
Suy cho cùng, Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Cung Bắc. Mộng Yến Mi đã đặt hết toàn bộ hy vọng vào đứa bé trong bụng đó.
Cung Dận nói: “Nếu con bé đang mang thai thì sẽ có thể làm thủ tục tại ngoại chờ xét xử, có cơ hội để bảo lãnh được cho con bé”
“Có thật không?”
“Cho dù tạm thời không thể xóa bỏ tội danh của con bé nhưng ít nhất cũng giúp cho con bé không phải chịu đựng khổ sở ở trong đó nữa”
“Vậy thì tốt quá.”
Lâm Tĩnh Anh nói: “Việc này tôi không biết phải làm thủ tục như thế nào, Cung Dận, ông…”
“Tôi sẽ tìm cách”
Lâm Tĩnh Anh vừa cảm động vừa cảm thấy vô cùng an lòng.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Cung Dận lại khiến trái tim bà ta trở nên lạnh lẽo: “Nhưng tôi sẽ không nhận con bé.”
Vẻ mặt Lâm Tĩnh Anh chợt đờ ra: “Tại sao… tại sao?”
“Tôi đã hứa với Mộng Yến Mi rồi, tôi không thể nhận đứa con gái này được”
“Con bé chính là cốt nhục của ông”
“Tôi không thể nhận được.” Cung Dận nói: “Tôi sẽ tìm cách trả lại tự do cho con bé, nhưng tôi không thể nhận nó được”
Lâm Tĩnh Anh thất vọng cúi đầu.
Rồi bà ta nhướng mắt nhưng vẻ mặt lại mang một nụ cười khổ sở: “Ông không nhận cũng chẳng sao, chỉ cần ông có thể nghĩ cách giúp cho con bé được tự do thì coi như hai mẹ con †ôi nợ ông một ân tình.”
“Không cần. Đây không phải là những gì mà hai người nợ tôi” Cung Dận nói một cách chậm dãi: “Đây là những gì mà tôi nợ con bé.”
Hơn hai mươi năm, ông ta chưa một ngày nào có cơ hội làm tròn trách nhiệm của một người cha, thậm chí có chưa từng cơ hội nhận ra người conn gái này. Ông ta chỉ có thể bù đắp nhiều nhất có thể bằng những cách khác, cố hết sức có thế.