Tống Hưng Thịnh ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt trầm lắng.
Diệp Thi Thơ vẫn cảm thấy không thể tin được: “Sao lại đột nhiên có thai? Hạo Hiên, con ngây thơ quá cẩn thận kẻo bị lừa đấy! Đứa nhỏ trong bụng cô ta thực sự là của con sao?”
“Chắc chắn không phải là của anh con!” Giọng Tống Thanh Thảo từ trên tầng vọng xuống.
Vừa bước xuống cầu thang, cô ta vừa quan sát Tống Hạo Hiên và cảnh báo: “Anh à, trước đây anh đã từng bị phản bội rồi, đừng có để bị cắm sừng. Bạc Vân người ta coi thường cô †a nên cô ta mới rút lui và tìm anh làm người thay thế, anh đừng ngốc nghếch mà để mắc bẫy của cô tai”
“Đúng! Những gì Thanh Thảo nói đều có lý!” Diệp Thi Thơ cũng gật đầu nói.
Tống Hạo Hiên nói: “Còn nhỏ biết cái gì! Người lớn nói, trẻ con không được chen vào.”
Tống Thanh Thảo bước đến gần anh ta một tỏ vẻ không phục: “Em không còn là con nít nữa! Cả nhà chỉ có anh coi em như con nít! Anh à, em là đang muốn tốt cho anh, em lo lắng cho anh như vậy, anh không lấy lòng thì thôi lại còn bị coi là người ngoài.”
Cô ta vừa nói vừa cảm thấy lồng ngực của mình như muốn nghẹt thở.
Tống Hạo Hiên nói: “Mặc kệ mọi người nói cái gì, lòng con đã quyết. Nếu mọi người không ủng hộ thì con sẽ đưa cô ấy đi ra ngoài!”
Nói xong, Tống Hạo Hiên mặc kệ tất cả, xoay người rời đi.
Diệp Thi Thơ và Tống Thanh Thảo tức giận đến đỏ bừng mặt, nhìn thấy Tống Hưng Thịnh ngồi trên sô pha không nói lời nào, bọn họ gần như đồng thanh hỏi: “Ông/cha không quan tâm đến anh hay sao?”
Tống Hưng Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Đứa con này cứng đầu cứng cổ, làm sao có thể nghe lời tôi can ngăn chứ!
Mặc kệ nó, để xem nó có làm nên trò trống gì không!”
“Đến lúc nó gặp chuyện phiền phức ở ngoài không phải vẫn cần đến ông xử lý hay sao?”
“Nói nhiều như vậy có ích lợi gì không?” Sắc mặt Tống Hưng Thịnh trở nên lạnh lùng, ông ta đứng lên: “Trước đây tôi đã từng khuyên ngăn đủ điều rồi mà nó chỉ biết vào tai trái ra tai phải chứ có để ý gì đến lời nói của tôi không? Không cần quan tâm đến nó nữa!”
Nói xong Tống Hưng Thịnh cũng im lặng đi lên lâu.
Trong bệnh viện.
Vân Ngọc Hân hồi phục tốt sau chấn thương và nhanh chóng qua khỏi giai đoạn nhiễm trùng. Bạc Ngạn Thiên cũng đã tỉnh lại.
Tuy nhiên, vì tình trạng quá nghiêm trọng nên sau khi tỉnh dậy, Bạc Ngạn Thiên vẫn chưa tỉnh táo nên đều là do Bạc Tiêu Dương đã trông nom ông cụ suốt thời gian qua.
Cùng lúc đó, tin tức về việc Tống Hạo Hiên làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại cho Vân Giai Kỳ cũng đến tai Bạc Tuấn Phong.
Ban đầu, khi nghe tin Vân Giai Kỳ được bảo lãnh tại ngoại, Bạc Tuấn Phong nghĩ rằng chính Bạc Tiêu Dương là người xử lý, nhưng khi hỏi cặn kẽ thì biết được Tống Hạo Hiên mới thực sự là người đã làm thủ thục.
Anh đã gọi cho đồn cảnh sát và chất vấn nguyên nhân tại sao lúc đầu Bạc Tiêu Dương cũng xin làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại nhưng đồn cảnh sát lại không đồng ý.
Giờ đây, đột nhiên thông tin Vân Giai Kỳ được bảo lãnh tại ngoại khiến Bạc Tuấn Phong cảm thấy nghỉ ngờ.
Đồn cảnh sát trả lời răng do nghỉ phạm đang mang thai nên đã ký giấy bảo lãnh với Tống Hạo Hiên, Tống Hạo Hiên được chỉ định là người đảm bảo và bảo lãnh cho Vân Giai Kỳ được tại ngoại.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Tống Hạo Hiên đã bảo lãnh cho Vân Giai Kỳ được tại ngoại, trong một thời gian dài, Vân Giai Kỳ phải chịu sự giám sát của khu dân cư và không được gặp bất kì ai ngoại trừ Tống Hạo Hiên.
Bạc Tuấn Phong sắc mặt có chút ảm đạm.
Anh hỏi: “Tôi đã sai người đăng ký bảo lãnh tại ngoại cho Vân Giai Kỳ trước đó, tại sao sở cảnh sát không thông qua dự thảo nghị quyết bảo lãnh? Tại sao Tống Hạo Hiên lại có thể bảo lãnh cho cô ấy?”