Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 804:




Doãn Lâm nói: “Để cô Vân Giai Kỳ nghỉ ngơi thật tốt” Nói xong, anh ta bước ra khỏi cửa.
Tống Hạo Hiên cũng bước ra khỏi cửa.
Doãn Lâm xoay người đứng ở trước mặt Tống Hạo Hiên, đối mặt với Tống Hạo Hiên ngay trước mặt Vân Giai Kỳ cũng không hề nể mặt mà lạnh lùng nói: “Thứ nhất, anh không phải cảnh sát. Thứ hai, anh không phải chủ nhân của tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích sự việc với anh. Anh Tống, chủ nhân duy nhất của tôi là cô Vân Giai Kỳ. Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.”
Tống Hạo Hiên có chút xấu hổ nói: “Anh tỏ thái độ gì vậy?”
Doãn Lâm nói: “Anh nghĩ xem, tôi nên đối xử với anh thái độ như thế nào?”
“Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra”
“Anh hiểu được cái gì? Có thể tìm ra kẻ sát nhân sao? Hay là, nếu như ở hiện trường, anh có thể bắt được kẻ sát nhân?”
Tống Hạo Hiên nhất thời không nói nên lời.
Anh ta nhướng mày hỏi: “Hình như anh rất có ác cảm với tôi?”
Doãn Lâm ánh mắt trùng xuống: “Hả? Có ác cảm?”
Tống Hạo Hiên có thể nhận ra rằng người đàn ông trước mặt có tình cảm không đơn giản với Vân Giai Kỳ. Sự thù địch của Doãn Lâm đối với anh là rất rõ ràng. Tống Hạo Hiên đương nhiên nghỉ ngờ Doãn Lâm lại có tình cảm thầm kín với Vân Giai Kỳ.
“Tôi khuyên anh nên kiểm tra thân phận của chính mình, thân phận của anh là gì, thân phận của Giai Kỳ là gì, tôi khuyên anh biết điều một chút, không nên có cảm tình thầm kín không nên có với Giai Kỳ”
Doãn Lâm nói: “Không ai biết tôi tốt hơn ai so với tôi. Tôi là vệ sĩ của cô Vân Giai Kỳ. Với tư cách là vệ sĩ chính, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Ngoài ra, tôi không biết anh Tống nói tình cảm không nên có nghĩa là gì?”
“Lại còn cần tôi phải nói rõ ra ư? Nhìn ánh mắt của anh nhìn cô ấy không phải là ánh nhìn của vệ sĩ nên nhìn chủ nhân”
Doãn Lâm lãnh đạm nhìn anh ta, khóe môi đột nhiên cong lên.
“Anh Tống chất vấn trên cương vị nào?”
“…Chồng chưa cưới của cô ấy”
Doãn Lâm lạnh lùng hỏi: “Cô Vân Giai Kỳ có đồng ý lời cầu hôn của anh không?”
“Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đồng ý”
“Vậy anh Tống không có bất kỳ địa vị nào trước khi cô ấy đồng ý lời cầu hôn của anh”
Tống Hạo Hiên đột nhiên sững sờ.
Anh ta đột nhiên chế nhạo: “Tốt lắm. Sớm muộn gì tôi cũng cho anh thấy ngày Giai Kỳ đồng ý lời cầu hôn của tôi.”
Cảnh sát bất ngờ ập đến: “Cô Vân Giai Kỳ không bị thương sau khi kiểm tra. Chúng tôi bây giờ phải di chuyển cô ấy đến nơi an toàn ngay lập tức. Trước khi bắt được kẻ sát nhân, chúng tôi sẽ canh gác nghiêm ngặt để ngăn điều này xảy ra lần nữa. Vì sự an toàn tôi đề nghị cô Vân Giai Kỳ được chuyển đến nơi đã chỉ định của chúng tôi. Anh Tống, hãy đến và ký một thỏa thuận với tôi”
Tống Hạo Hiên nghỉ ngờ hỏi: “Anh có chắc mình có thể bảo vệ cô ấy triệt để không? Hôm nay xảy ra loại tai nạn này, tôi có chút nghi ngờ hệ thống lực lượng cảnh sát của anh”
“Trong một nơi có quy mô lớn như phủ Nguyệt Mặc, lực lượng cảnh sát của chúng tôi có hạn, nhưng nếu ở nơi chúng tôi chỉ định, chúng tôi chắc chắn có thể bảo vệ an toàn cho cô Vân Giai Kỳ”
“Được rồi, tôi sẽ tin anh thêm một lần nữa”
Tống Hạo Hiên đi theo họ để ký.
Doãn Lâm trở lại phòng bệnh, nhìn Vân Giai Kỳ đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lẳng lặng ngồi xuống bên giường, giơ tay muốn vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai, đột nhiên anh ta đã nhớ lại cảnh báo của Tống Hạo Hiên. Thân phận của anh là gì, thân phân của Giai Kỳ là gì, tôi khuyên anh nên biết điều một chút, đừng có tình cảm không nên có với Giai Kỳ.
Anh t alặng lẽ rút tay lại và năm tay thành năm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.