Khuôn mặt Bạc Tuấn Phong cứng lại: “Cầu hôn?”
“Đúng vậy”
Bạc Tuấn Phong trầm mặt.
Tân Khải Trạch nói: “Tên Tống Hạo Hiên kia đúng là khôn thật, lấy sẵn thành quả của người khác còn ở trên họp báo diễn một vai thâm tình, bây giờ truyền thông đang ca ngợi anh ta lên tận trời luôn.
Bạc Tuấn Phong không quan tâm Tống Hạo Hiên làm gì, anh ta chiếm chứng cứ đó làm của mình Bạc Tuấn Phong cũng không để bụng. Quan trọng là Vân Giai Kỳ hay có thể được vô tội thả ra hay không.
“Giai Kỳ đâu”
“Tuy vụ án đã sáng tỏ nhưng vẫn đang còn trong giai đoạn cuối, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày nữa là có thể xác định có được vô tội thả ra hay không!”
Bạc Tuấn Phong xốc lên chăn muốn xuống giường.
Tần Khải Trạch vội vàng ngăn cản: “Tổng giám đốc anh muốn đi đâu? Bác sĩ đã dặn anh phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Tránh ra”
“Không được đi đâu hết!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Tuấn Phong nhìn qua thì thấy ông cụ Bạc đang tức giận chống gậy đứng trước cửa.
“Bạc Tuấn Phong mày đúng là giỏi lắm! Trắng cũng có thể nhuộm thành đen, đen cũng có thể tẩy thành trắng! Ả đàn bà độc ác kia hại Ngọc Hân sinh non lại bị thương nặng như vậy, cô ta rõ ràng là cố ý, lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mà mày còn che chở cho cô ta! Mày muốn trơ mắt mà nhìn cô ta lật Bạc thị lên mới chịu nhìn rõ khuôn mặt thật của cô ta hay sao!”
Bạc Ngạn Thiên rõ ràng tức giận không nhẹ, ông ta nhìn Vân Ngọc Hân lớn lên đương nhiên sẽ không vì mấy lời khoa môi múa mép của Tống Hạo Hiên trên họp báo mà nghỉ ngờ Vân Ngọc Hân. Bạc Ngạn Thiên nghe được tin Tống Hạo Hiên vội vàng phối hợp điều tra, chuyện lần này Tống Hưng Thịnh cũng ra mặt. Tống Hưng Thịnh ra mặt làm Bạc Ngạn Thiên không ngờ tới. Nhà họ Tống còn thả ra một tin tức, Bạc Ngạn Thiên nghe nói là Vân Giai Kỳ mang thai. Tống Hạo Hiên tuyên bố đứa con trong bụng Vân Giai Kỳ là của nhà họ Tống, ý của Tống Hưng Thịnh là chỉ cần đứa nhỏ đúng là cốt nhục của nhà họ Tống thì ông ta sẽ nhận hết cả mẹ lẫn con. Ai kêu đứa con vô dụng của ông ta quyết tâm muốn Vân Giai Kỳ chứ. Dù ông †a không hài lòng với cô ta lắm, xét về gia thế hay xuất thân ông ta đều cảm thấy không xứng với con trai mình.
Nhưng Tống Hưng Thịnh cũng biết tính con trai, nếu không chấp nhận người phụ nữ kia thì chắc chắn nó sẽ quậy đến nhà họ Tống gà chó không yên, nên cho dù tức giận nhưng cũng đành ngầm đồng ý.
Dù sao thì nếu mang thai thật thì cứ coi như là thêm một chuyện vui cho nhà họ Tống đi. Còn Diệp Thi Thơ thì trước giờ đều rất yêu chiều Tống Hạo Hiên, thấy thái độ Tống Hạo Hiên kiên quyết như thế bà ta cũng không dám nói cái gì.
Tuy rằng chuyện này còn chưa công khai, nhưng đã truyền tới tai Bạc Ngạn Thiên.
“Người phụ nữ kia đã mang thai mày có biết không?”
Bạc Tuấn Phong cụp mắt, không ngờ chuyện này lại truyền tới tai Bạc Ngạn Thiên.
“Tao nghe nói, nhà họ Tống bên kia đã ngầm đồng ý hôn sự của hai đứa nó, Tống Hạo Hiên một hai phải cưới bằng được người phụ nữ kia về nhà! Tao nói mà cô ta chẳng phải thứ gì tốt lành, hai đứa mày không phải vẫn luôn ở bên nhau sao, cô ta còn có thể có thai với thằng đàn ông khác, may mà còn chưa kết hôn đâu, nếu đã cưới về còn để cô ta ở ngoài lăng loàn, mày nghĩ thân phận mày là ai mà đi nuôi con hoang cho người khác hải!”