Mỗi lần Vân Giai Kỳ muốn nói điều gì đó thì Tống Hạo Hiên đều có thể đoán được ý định của cô, và sẽ không để cho cô có cơ hội nói ra!
Cô hơi choáng váng nói: “Mấy ngày nay tôi cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn nghĩ tới chuyện gì nữa”
“Được rồi, nếu cô không muốn vậy thì tôi cũng không nói nữa, tôi sẽ để cho cô thời gian để chuẩn bị!”
Vân Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tống Hạo Hiên bước tới nắm lấy tay cô.
Vân Giai Kỳ không có cơ hội thoát ra.
Đối với anh, người phụ nữ này giống như một chú chim, anh phải giữ thật chặt để không bị những kẻ khác có cơ hội bắt lấy.
Vân Giai Kỳ bước ra ngoài cửa rồi dừng lại.
Vừa nãy ở trong sở cảnh sát, có quá nhiều người nên cô không tiện nói.
Lúc này xung quanh không có ai, cô quay đầu lại nhìn Tống Hạo Hiên.
“Tống Hạo Hiên, tôi không thể đồng ý đề nghị kết hôn của anh”
“Tại sao?”
“Tại sao nhà họ Tống lại đồng ý hôn sự của chúng ta, cũng chính là bởi vì anh đã nói với bọn họ là tôi mang thai con của anh, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Đứa nhỏ ngày nào đó sẽ lớn lên, anh muốn giấu diếm họ cả đời hay sao?”
Tống Hạo Hiên im lặng một lúc.
Vân Giai Kỳ lại nói: “Tôi hiểu tấm lòng của anh, nhưng tôi đã nói rồi, việc này tôi không thể chấp nhận”
Cô biết rằng mình nói như vậy là điều quá tàn nhãn với Tống Hạo Hiên, nhưng vì cô không thích anh ta, nên anh ta hy vọng mới là điều tàn nhẫn nhất.
“Đứa trẻ này nhà họ Bạc sẽ không chấp nhận đâu” Tống Hạo Hiên đột nhiên nói.
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ trở nên nghiêm nghị.
Cô cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Bạc không chấp nhận, thì tôi cũng không yêu cầu nhà họ Bạc nhận. Con của tôi, tôi chấp nhận nó, vậy là đủ”
“Một đứa trẻ sinh ra đã không có cha. Cuộc sống của nó có còn trọn vẹn không?”
“…” Vân Giai Kỳ nắm chặt tay.
Cô đột nhiên cúi đầu xuống và lặng lẽ đi về phía trước.
Tống Hạo Hiên biết rằng những lời nói của anh ta đã làm tổn thương cô.
Nhưng dù cho cô không thể chịu đựng được anh ta vẫn muốn tổn thương cô.
Cô sẽ buông tay chỉ khi cô cảm thấy đau đớn!
Tống Hạo Hiên định đuổi theo cô nhưng đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng ở cổng của sở cảnh sát đang kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn anh.
Vân Giai Kỳ đâm đầu chạy về phía trước.
Khoảnh khắc cô muốn trốn tránh đã trôi đi rồi, cho tới khi phát hiện mình đụng phải ai đó thì cô mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng trước mặt ánh mắt cô dường như ngưng lại.
“Bạc Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ không ngờ răng anh sẽ đột nhiên xuất hiện như này.