Doãn Lâm trầm tư hồi lâu anh ta không tìm được dụng cụ để mở khóa. Đột nhiên anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay đây là quà sinh nhật Vân Giai Kỳ tặng cho anh ta, một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin giá cỡ mấy tỷ. Anh ta đã rất vui khi cũng có thể nổ” Doãn Lâm nhìn chằm chằm vào nó mà nghiên cứu, cũng không lên tiếng. Nước mắt của Vân Giai Kỳ bỗng nhiên rơi xuống.
Khi cô nghĩ răng đây là một quả bom điện tử, có thể rất nhanh quả bom phát nổ và cô ấy sắp bị thổi bay thành tro bụi.
Một cái chết không thể xa vời trong chốc lát nó đang đặt ngay trước mặt cô. Khi cô nghĩ rằng mình sắp bị thổi bay thành từng mảnh, cô vội vàng đẩy Doãn Lâm ra.
“Đừng lo lắng cho tôi! Cậu đi nhanh lên! Ra khỏi máy bay này” Trên máy bay có dù nhảy, Doãn Lâm có thể dùng nó để rời khỏi đây. Doãn Lâm nói: “Đã muộn rồi”
“Sao?”
“Tôi muốn phá được nó trước khi phát nổ” Sau đó, anh ta bắt đầu nghiên cứu khóa trên quả bom điện tử. Chỉ khi mở chiếc khóa này, anh ta mới có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong của bom điện tử.
Doãn Lâm trầm tư hồi lâu anh ta không tìm được dụng cụ để mở khóa. Đột nhiên anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay đây là quà sinh nhật Vân Giai Kỳ tặng cho anh ta, một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin giá cỡ mấy tỷ. Anh ta đã rất vui khi càng đơn giản lại càng phức tạp. Yết hầu của Doãn Lâm trượt xuống và lấp lửng nói: “Cược thôi” Vân Giai Kỳ nhìn chằm chằm anh ta: “Nếu gỡ nhầm thì sao?” Doãn Lâm không trả lời cô.
Vân Giai Kỳ dùng lực nuốt xuống: “Doãn Lâm cậu đừng quan tâm tôi cậu đi đi!” “Đừng động.” Doãn Lâm làm sao có thể bỏ cô lại được “Cậu không sợ sao? Cậu năm chắc không nếu cậu không chắc chắn cậu cũng sẽ chết cùng tôi đó” Trên đời này làm gì có ai không sợ chết chứ. Mặc dù anh ta là vệ sĩ của cô nhưng không có lý do gì để lấy mạng anh ta ra đặt cược cả. Cô nhìn Doãn Lâm cau mày Vân Giai Kỳ biết bên trong thiết bị này hẳn rất phức tạp. Anh ta không dám xuống tay bởi vì không có cơ hội cho sự sai sót nếu như làm sai thì…
Hai người sẽ tan thành mây bụi! Ngay khi cô di chuyển, ‘đi đi đỉ những ánh sáng đỏ và xanh xen kế nhau nhấp nháy nhanh hơn. Vẻ mặt của Doãn Lâm đột nhiên thay đổi, “Đừng nhúc nhích!” Vân Giai Kỳ đột nhiên không dám động đậy nữa.
“Quả bom này đi kèm với máy đếm bước đi” Nó được gắn vào cơ thể của Vân Giai Kỳ và bất cứ khi nào Vân Giai Kỳ di chuyển trong một phút thời gian của nó sẽ được nhân đôi. Vốn đĩ Doãn Lâm không có cách nào ước lượng được thời gian phát nổ của nó nên việc tăng tốc độ khiến anh ta càng thêm căng thẳng.
“Bao lâu thì nổ?” “Tôi đại khái cũng đoán được thời gian hắn ta định sẵn rồi” Doãn Lâm trong lòng tính toán một cách táo bạo. Kẻ giết người chắc chắn đã biết rằng có một dù nhảy trên máy bay. Hắn ta muốn sau khi giải quyết tất cả người trên máy bay tiếp đất an toàn và nhảy dù đi. Đến lúc đó thiết bị trên cổ Vân Giai Kỳ mới phát nổ ngay cả khi xảy ra trường hợp nó không nổ được, cơ trưởng và phi công phụ trong buồng lái nhất định lành ít dữ nhiều và người trên máy bay căn bản không có khả năng sống sót mà giúp đỡ. Hắn ta đã suy tính lưỡng toàn.
Vì vậy để cho kẻ giết người có đủ thời gian hoàn thành những việc này, thời gian kích nổ nhất định ấn định không ngắn. Doãn Lâm vẫn còn cơ hội! Mỗi khi ánh sáng của quả bom hẹn giờ vang lên, trái tim của Vân Giai kỳ lại run lên. Khi †ần suất “đi đi tăng lên nước mắt cô không ngừng rơi nhưng cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
“Doãn Lâm..” “Vân Giai Kỳ tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu. Cô nhớ không tôi đã hứa với cô ngày tôi trở thành vệ sĩ của cô cũng là lúc tôi giao mạng sống của mình cho cô rồi. Cho dù tôi chết cũng sẽ giữ cho cô được an toàn. Từ bây giờ hãy giao tính mạng cô cho tôi được không. Tôi không thể đảm bảo tuyệt đối tôi có thể mở khóa thiết bị này nhưng dù có chuyện gì xảy ra tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô” Anh ta vừa nói động tác tay vẫn không dừng lại.
Vân Giai Kỳ thật sự kinh hãi! Cô cảm thấy cuộc đời mình đã bắt đầu đếm ngược giống như quả bom hẹn giờ này. Nói rằng cô không sợ là sai. Có quá nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời cô… Đặc biệt là khi cô nghe thấy âm thanh thúc giục “đi đi đi, cô đã có thể tưởng tượng quả bom phát nổ và cô bị nghiền nát thành từng mảnh! Nhưng Doãn Lâm lại đặc biệt bình tĩnh. Càng ở trong tình huống này anh càng bình tính một cách đáng kinh ngạc.