Bạc Tuấn Phong nhắm chặt mắt, nắm chặt thành quyền.
Cô biết câu nói nào của cô đều có tính sát thương cao nhất đối với anh.
“Doãn Lâm là người thân nhất của tôi trên thế giới này, tôi bây giờ không còn nhà cũng không còn người thân nữa, tôi còn lại cái gì chứ…”
“Người thân? Cậu ta là vệ sĩ của em từ khi nào trở thành người thân của em rồi?”
“Anh cho rằng chỉ có quan hệ huyết thống mới tính là người thân sao?” Vân Giai Kỳ cười lạnh nói: “Trên thế giới này, người có quan hệ huyết thống với tôi nhiều như vậy, bọn họ có quan tâm tôi không? Bọn họ không thèm quan tâm tôi. Tôi sống hay chết bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, bọn họ chỉ nghĩ nuôi dưỡng lớn tôi như một vũ nữ, tôi thấp hèn, tôi thủ đoạn! Các người không phải đều cho rằng như vậy hay sao?”
Bạc Tuấn Phong từng câu từng chữ nói: “Anh không có.”
Vân Giai Kỳ phá lên cười: “Vậy có phải tôi nên biết ơn anh không?
Vân Giai Kỳ đột nhiên lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chẳng còn gì cả, nếu còn thì chỉ là cái mạng rẻ tiền này. Bạc Tuấn Phong anh xem đi trên người tôi còn cái gì mà anh muốn có không?
Anh lấy đi tôi cho anh hết, anh cần gì tôi đều cho anh”
Cô đột nhiên mất tự chủ cười phá lên: “Tôi còn cái gì có thể cho anh đây, còn cái gì anh muốn lấy không? Đến cả tôn nghiêm tôi đề mất rồi tôi còn gì mà anh ngưỡng mộ chứ? Anh lấy đi hết đi…”
Bạc Tuấn Phong mất tự chủ ôm chặt lấy cô: “Đừng nói nữa”
“Là anh khiến tôi nói, là anh kêu tôi muốn nói gì cũng được, sao nào bây giờ anh lại không muốn nghe tôi nói chuyện sao?”
“Chúng ta sẽ còn có con” Bạc Tuấn phong nói: “Sau này chúng ta sẽ có con trai, sẽ có con gái…” Vân Giai Kỳ nghe vậy nước mắt đột nhiên chảy dài. Cô cắn chặt môi nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Sẽ không thể…”
Bạc Tuấn Phong nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, Vân Giai Kỳ dùng sức lắc đầu: “Chúng ta sẽ không có sau này nữa, chúng †a cũng không có con. Con trai con gái đều được anh cùng người phụ nữ khác sinh ra đi! Tôi không sinh cho anh nữa!
Chúng ta của sau này càng không có!”
Cô vừa nói vừa buồn bà khóc lóc. Trong những ngày qua, tất cả những tủi hờn và hận thù dồn nén trong lòng cô đều bộc phát: “Chúng ta sẽ không còn có sau này nữa! Tôi đã chết tâm với anh rồi!” Nói rồi, cô bưng mặt khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống kế tay. Mắt cô rất đau, đau đến cùng cực.
Cô biết rằng nếu càng khóc đôi mắt càng đau nhưng cô hoàn toàn không thể ngăn cản nước mắt lăn dài.
Vân Giai Kỳ cho rằng lòng cô đã chết vạn lần rồi, đối với người đàn ông này tâm cô sớm đã nguội lạnh nhưng khi nghe anh nhắc đến: “Sau này, chúng ta sẽ còn có con” Lại nghe anh nói: “Chúng ta sẽ có con trai sẽ có con gái” Vết thương chưa lành lại bắt đầu lở loét mưng mủ. Vân Giai Kỳ đã từng nghĩ chuyện cô mang thai, muốn tạo bất ngờ cho anh nhưng anh ngược lại không nhận đứa nhỏ kiên quyết phá đứa trẻ đi không chút do dự. Anh nỡ tay giết chết đi đứa con của mình, vậy mà còn tỏ ra thanh cao nhắc đến tương lai, nhắc đến sau này. Còn có sau này sao?
Vân Giai Kỳ hung hăng lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Bạc Tuấn Phong bất ngờ nhìn thấy vết máu giữa các ngón tay của cô, năm lấy tay cô nhưng thấy khóe mắt cô máu và nước mắt hòa vào cùng nhau chảy xuống không ngừng, anh sợ hãi.
Máu? Máu từ đâu ra?
“Đôi mắt của em…”
“Không cần anh quản!” Vân Giai Kỳ dùng sức đẩy ra anh ra: “Tôi không muốn anh đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!”
“Để anh xem mắt của em!” Bạc Tuấn Phong đâu thể dễ dàng cho cô đẩy ra. Anh đứa tay lên vừa cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Vân Giai kỳ liền giống như một con thú hoang nhỏ tức giận nắm lấy tay anh, hung hăng cắn vào tay anh! Đối với cô mà nói lúc này răng chính là vũ khí duy nhất trên người cô!