“Mất đi thị lực vĩnh viễn?” Bạc Tuấn Phong hoài nghi nói: “Ý của anh là nói cô ấy sẽ bị mù” Bác sĩ trầm ngâm hồi lâu: “Trước mắt hai con mắt của cô Vân thì giác mạc mắt trái đã bị lủng lỗ nhưng nếu điều trị bằng thuốc vẫn có thể khôi phục được. Tuy nhiên, giác mạc của mắt phải đã bị loét rất nặng tôi vẫn đề nghị cấy ghép giác mạc”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên không nói nên lời: “Đôi mắt cô ấy bây giờ không thể nhìn thấy”
“Tôi xem qua tình hình, mắt không thấy không phải là việc của hai ngày này chắc là một khoảng thời gian rồi” Cũng có thể nói Vân Giai Kỳ đã bị mù một khoảng thời gian rồi. Đoạn thời gian này cô cái gì cũng không thấy nhưng cái gì cũng không nói ra! Cô đã tuyệt vọng đến mức mắt không nhìn thấy gì cũng không nói với anh nửa lời? Hay là giống như cô nói thà không nhìn thấy gì cũng không muốn nhìn thấy anh. Cô vậy mà hận anh đến vậy.
Bạc Tuấn Phong nói: “Phẫu thuật cấy ghép giác mạc có nguy hiểm không?”
“Rủi ro việc phẫu thuật cấy ghép giác mạc không lớn nếu như kết hợp chính xác thì xác suất bị đào thải rất ít”
Bạc Tuấn Phong nói: “Biết rồi”
“Ừm… trước cứ đợi cô Vân hồi phục cơ thể đã rồi suy nghĩ việc cấy ghép giác mạc cũng không muộn”
Bác sĩ vừa nói vừa lo lắng: “Dẫu sao bây giờ cơ thể cô ấy bị tổn thương nặng vừa mới sảy thai, mấy vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn vẫn nên để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt”
“Ừm”
“Đối với trường hợp người hiến tặng giác mạc, ngân hàng hiến tặng có thể sắp xếp phẫu thuật bất cứ lúc nào khi có người tới hiến tặng” Sau khi bác sĩ rời đi Bạc Tuấn Phong trở lại phòng bệnh nhìn Vân Giai Kỳ nằm trên giường mày kiếm khẽ chau lại.
“Nghỉ ngơi cho tốt được cấy ghép giác mạc”
“Không cần”
“Tại sao không cần?”
Vân Giai Kỳ không nói. Bạc Tuấn Phong căn dặn y tá nói: “Cởi trói cho cô ấy” Y tá lập tức cởi trói cho Vân Giai Kỳ. Bạc Tuấn Phong ngồi bên giường xoa nhẹ lên gò má đỏ hồng bị Mộng Yến Mị đánh của cô nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Vân Giai Kỳ mím môi vẫn không nói chuyện chỉ là không chút biểu tình né tránh cái chạm của anh. Bạc Tuấn Phong thu tay về đứng người dậy: “Nghỉ ngơi thật tốt” Anh bước đến bên cửa nhìn mấy bảo vệ gác cửa nói: “Để cô ấy ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt, ai cũng không được vào trong”
“Dạ”
Tại bãi đổ xe. Tân Khải Trạch vừa mới dừng xe xong lại bất ngờ phát hiện xe của Bạc Tuấn Phong kế bên. Anh ta bất giác nhìn vào bên trong xe nhưng anh ta đột nhiên phát hiện có người đang ngoài bên trong. Bị dọa sợ đợi đến khi đến gân hơn cách lớp cửa kính anh ta nhìn thấy Bạc Tuấn Phong ngồi bên trong xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tân Khải Trạch bước tới nhẹ nhàng khóa cửa xe: “Bạc gia?” Bên trong xe ngược lại không một tiếng động tần Khải Trạch thử kéo cửa xe nhưng cửa xe lại khóa trái. Người không phải ngủ quên bên trong xe đấy chứ? Anh ta lo lắng cả khuôn mặt dán chặt lên cửa kính ô tô nhưng anh ta lại phát hiện Bạc Tuấn Phong cúi đầu, dưới ánh trăng mắt và cả khuôn mặt anh đỏ ửng.
Tân Khải Trạch nhất thời giật mình, anh ta mơ hồ nhìn thấy trên gò má người đàn ông là hàng nước mắt trong suốt lăn dài. Anh ta đi theo Bạc Tuấn Phong nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dạng thất thố của Bạc Tuấn Phong như vậy.
Trong ấn tượng của anh ta người đàn ông này từ trước đến giờ chỉ chảy máu không chảy nước mắt. Dường như trên thế gian này, hoàn toàn không có thứ gì có thể khiến anh lộ vẻ xúc động. Thần sắc Tân Khải Trạch một trận phức tạp. Anh ta nói: “Bạc gia, anh không sao chứ”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, đầu ngón tay xoa xoa đôi chân mày một cách dữ dội, đem nước mắt lau đi, anh cố tích tụ hơi sau đó thở ra rồi mới hạ cửa sổ xuống, sắc mặt lạnh lùng trở lại.
“Sao vậy?”