Bao gồm cả chuyện Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Tiếu Bắc.
Thậm chí trong tất cả mọi người, bà ta là người biết sớm nhất.
Nhưng bà ta lại lựa chọn che giấu chuyện này.
Chính vì điều này, Bạc Tuấn Phong có chút không vui.
Nếu không phải vì bệnh của Tiểu Bắc, bà ta nhất định sẽ tiếp tục lừa gạt mọi người.
“Bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này” Vân Giai Kỳ nói: “Ngày mai, tôi sẽ đi đón Lâm Tính Anh về đây, tôi không yên tâm để bà ta ở nhà họ Vân”
sự, ‘Vân Giai Kỳ bước vào biệt thự, sau đó đi lên lầu. Trước tiên, cô muốn đi xem Cung Bắc.
Cung Bắc vẫn luôn ở trong phòng vô khuẩn.
Lúc Vân Giai Kỳ còn nằm viện, đứa nhóc này vẫn luôn ở bên cạnh cô. Sau khi cô xuất viện, mỗi tuần Tiểu Bắc đều có thể rời khỏi phòng vô khuẩn một khoảng thời gian. Nhưng trong khoảng thời gian đó, sức đề kháng của Tiểu Bắc cảng ngày càng kém, lại đành phải trở về phòng vô khuẩn.
‘Vân Giai Kỳ vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Cung Bác ôm chặt chăn đang ngủ say.
Cô không muốn đánh thức thẳng bé, chỉ có thế đứng lăng lẽ trước cửa một lúc, sau đó lên phòng, ‘Vân Giai Kỳ đi tới cửa phòng của Vũ Minh, cô nhẹ nhàng đầy cửa. Vừa bước vào, cô thấy Vũ Minh đang ngồi trên bàn đọc sách, Mạn Nhi thì nằm trên thảm, đang vẽ tranh tô màu.
Nhìn thấy Vân Giai Kỳ, Vũ Minh và Mạn Nhi ngay lập tức quay đầu lại. Vũ Minh thấy cô đã trở lại, khóe miệng giơ cao, nở nụ cười tươi về phía cô.
Mạn Nhi quay ngoät đầu sang một bên, đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong gối ôm, không thèm để ý tới cô.
Khoảng thời gian này, Mạn Nhi đều uống thuốc đúng giờ.
Loại thuốc này có tác dụng làm ổn định tâm lý.
Lúc trước tâm trạng của Mạn Nhi vẫn luôn không ốn định, có thế tùy lúc đột nhiên tức giận, nhưng từ sau khi Mạnh Đồng Thanh kê đơn thuốc này thì chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tâm trạng của Mạn Nhi đã ổn định hơn nhiều.
Mặc dù biếu hiện bên ngoài vẫn không thân thiết với cô như cũ nhưng lúc đó Mạnh Đồng Thanh đã nói, dù sao phần lớn kí ức của Mạn Nhi đều đã biến mất.
Vi vậy, trong số những kí ức ít ỏi còn sót lại của Mạn Nhi thì đối với cô bé: mà nói, Vân Giai Kỳ giống như một người xa lạ Nhưng Vân Giai Kỳ không trách Mạn Nhi Tất cả cũng đều là do chuyện tốt của Bạc Ngạn Thiên đã làm.
‘Vân Giai Kỳ đi vào trong phòng, cô ngồi xuống đối diện Mạn Nhi, nhìn cô bé vẽ tranh.
Mạn Nhĩ thật có thiên phú về mỹ thuật.
Mặc dù cô bé chưa được học qua trường lớp bài bản, nét vẽ vẫn còn non.
nớt nhưng Mạn Nhi đã có thể phối màu sắc, đường nét hải hòa cho bức tranh.
Tài năng thiên phú đó của Mạn Nhi có lẽ chính là do di truyền từ gen mỹ.
thuật của Vân Giai Kỳ.
Nhìn thấy bức tranh đã vẽ được một nửa của Mạn Nhị, trong lòng Vân Giai Kỳ không khỏi cảm thấy xúc động, trước ngực lộp bộp’ mấy tiếng.
Cô cũng biết một chút về đoán tâm lý trẻ em qua tranh vẽ.
Những bức tranh do đứa trẻ vẽ ra, trong đó thường thường sẽ thể hiện nội tâm, tâm trạng của đứa trẻ đó.
Mạn Nhi vẽ một ngôi nhà lớn trên giấy.
Ngôi nhà có chóp mái, có ống khói, nhưng lại không có cửa số, cửa ra vào.