- Vậy theo ý hai cô, thì có thể là cụ Doanh đã cất giấu tờ di chúc mới này nội trong nhà ông Phàm?
- Dạ thưa, chị em chúng cháu lúc đầu cũng chỉ nghi thế thôi, nhưng rồi thì chúng cháu đoán chắc là sự việc phải như thế rồi.
Ông Minh và Ái Lan liếc mắt nhìn nhau một cái thật nhanh. Hai cha con cũng đã có ý nghĩ như vậy. Nếu quả thực cụ Doanh đã cất giấu tờ chúc thư tại nhà ông Phàm, và lỡ đã lọt vào tay ông, tất nhiên ông ta phải tiêu hủy gấp cái tờ giấy nguy hiểm cho gia đình ông đó rồi chứ!
Luật sư Minh còn hỏi thêm vài câu nữa và chị em Ngọc, Liên cố gắng nhớ lại các việc đã qua để trả lời inh bạch. Nhưng tựu trung cũng không thêm được một tin tức nào khác có thể soi chút ánh sáng qua bức màn bí mật.
Ái Lan đứng lên pha trà, lấy bánh đậu mời cha và chị em Ngọc, Liên uống nước trà, ăn bánh. Rồi, hai cô gái lễ phép xin được ra về, đồng thời nồng nhiệt cám ơn ông Minh đã để tâm đến việc khó khăn của họ.
Luật sư Minh cùng con gái tiễn hai chị em ra tận cổng:
- Nếu có thể giúp các cô được việc gì tôi sẽ hết lòng! Và đừng có ngại gì phí tổn thù lao cả nhé! Nhưng có điều là hiện nay chưa tìm ra được tờ di chúc thứ hai thì vẫn chưa thể làm cái gì cho thắng lợi được cả!
Hai cô gái đi rồi, Ái Lan đưa mắt ngó cha như dò hỏi. Ông Minh nói ngay:
- Đúng như lời con nói, hai chị em Mỹ Ngọc, Mỹ Liên quả thật hiền ngoan lắm và rất xứng đáng cho cha con mình giúp đỡ một tay.
Ái Lan nôn nóng:
- Vậy thì ba nhất định sẽ giúp họ chứ hả ba?
- Hừ! Chỉ ngại là không làm nên trò trống gì thôi! - Giọng nói luật sư có vẻ kém vui. - Có thể là tờ giấy quan hệ đó đã mất tiêu luôn rồi chứ chẳng không đâu! Hà! Biết đâu chừng!
- Vậy là ba nghi nhà ông Phàm...? Con cũng nghĩ thế đó ba à! Vô phúc mà lá chúc thư mới này lọt vào tay họ, con dám chắc họ sẽ thủ tiêu lập tức đó ba! Nhà họ thì có bao giờ lại ngại ngùng do dự trước bất cứ một việc xấu nào. Miễn là có lợi!
- Ba đồng ý với con. Tuy nhiên đó chỉ là những giả thuyết riêng của ba và con. Nghi thì cứ việc nghi, nhưng chớ có nói ra cho chị em cô Ngọc biết sự nghi ngờ của mình. Vẫn biết hai người bạn mới của con có quyền hưởng một phần gia tài của cụ Doanh để lại thật, nhưng cũng vẫn không thể khiếu nại cho hữu hiệu được một khi chưa tìm ra tờ di chúc mới kia.
Giọng nói Ái Lan trầm hẳn xuống:
- Ba nói đúng lắm!
Tuy vậy em vẫn không hề một phút nào nghĩ đến chuyện bỏ cuộc giúp đỡ hai chị em Ngọc, Liên. Em vẫn ngấm ngầm hy vọng biết đâu một ngày kia, nhờ một phép mầu nào đó, hai cô gái nghèo lại được hưởng một phần cái di sản mà người để lại muốn cho các cô hưởng. Và em ngẫm nghĩ:
"Phải lắm! Nếu tờ di chúc mới này đã bị tiêu hủy rồi thì đành chịu thua. Nhưng một khi mình chưa tìm ra được bằng cớ dấu vết gì chứng thực là nó đã bị thủ tiêu thì nhất định là chưa chịu bỏ cuộc."
Đứng phắt lên, nét mặt cương quyết, Ái Lan tự nhủ: "Thế nào mình cũng phải tìm hiểu bằng được số phận cái tờ di chúc này của cụ Doanh xem nó đã ra sao rồi! Trở ngại, khó khăn! Bất chấp hết.
06 - LẠI ĐỤNG ĐỘ
Mặc dầu cương quyết giúp bạn là thế, mà mấy ngày qua đi rồi, Ái Lan cũng không làm cách nào để biết được tấm giấy quan hệ kia đã thực sự lọt vào tay bọn nhà Phàm chưa?
Trước mặt cha, em cố làm ra vẻ thản nhiên vờ như không quan tâm gì lắm, nhưng ông Minh chỉ liếc sơ qua nét mặt em là đã biết trong đầu óc em nghĩ thế nào, như người nhìn vào trang giấy có chữ vậy.
Một hôm, khi cùng ngồi ăn cơm trưa, ông đã bảo con gái:
- Ba biết là vấn đề cụ Doanh đang làm con thắc mắc nhiều lắm! Và hiện con đang lo lắng cho hai người bạn mới của con không ít! Đó là một cái hay, một đức tính tốt. Nhưng con cũng đừng để sự việc làm khó chịu, ray rứt thái quá! Ba nhắc lại để con nhớ rằng: "Chúng ta không thể làm được một cái gì hết khi mà lá chúc thư mới của cụ Doanh không có ở trong tay? Vậy thì tốt hơn hết là, thôi, đừng nghĩ gì đến chuyện tranh chấp gia tài với nhà Phàm nữa! Từ bữa tiếp đón hai chị em Ngọc, Liên tới nay, ba thấy con cứ loanh quanh lẩn quẩn trong nhà, chẳng chịu đi chơi đâu cả. Hôm nay, trời đẹp lắm, đi ra ngoài cho nó thoải mái một chút nghe, Ái Lan! Thả bộ lòng vòng lên công trường Hòa Bình coi có phim gì hay thì mua vé vào coi, không thì ra chợ, vào các tiệm, có gì thích thì mua, hoặc tạt vào "Book Shop" xem có quyển gì hay mua về đọc xong cho ba đọc với!… Đi chơi đi con, cho đầu óc thanh thản một chút đi!
Ái Lan mỉm cười thật buồn: