Hai Tờ Di Chúc

Chương 20:




- Dạ! Đúng thế! Khi cô này, - em chỉ Bích Mai, - đi xông xáo lướt nhanh sát quầy đồ sứ, tôi trông thấy rõ ràng ống tay áo măng tô của cô ta móc vào quai bình...
Bích Mai hết đường chối cãi, còn cố vớt vát một câu cho đỡ thẹn trước mặt đông người:
- Nói tầm bậy!... Hừ! Mà thôi, cãi cọ nơi công chúng coi kỳ quá, tôi khó chịu lắm rồi! Cô nhỏ kia không dám nhận lỗi thì thôi! Hèn quá! Thôi, để tôi đền giùm cho, bao nhiêu đó ông?
Người trưởng quầy tra lại bảng kê giá hàng:
- Dạ, thưa cô cho năm ngàn đồng ạ!
- Ối chà! Cái gì?... Năm ngàn? Gì dữ vậy? Ông dám tính tôi 5 ngàn đồng bạc cái lọ thủy tinh tồi đó? Không trả, tôi không trả đấy? Một cắc tôi cũng không trả?
- Cô thông cảm cho! Như tôi đã nói từ hồi nãy! Đó là một cái bình pha lê hãng chúng tôi gởi mua từ bên Pháp. Bắt buộc phải tính theo giá của chủ ấn định. Mong cô hiểu giùm cho!
Bích Mai vênh mặt, cong cớn:
- Ông có biết tôi là ai không?
Người trưởng quầy nhếch mép, mệt mỏi:
- Dạ thưa biết chứ ạ? Nội Đà Lạt này, còn ai là không biết gia đình "cụ" ông, "cụ" bà Phạm Văn Phàm?
- Thế ông có biết ba tôi chỉ huy...
Người trưởng quầy không còn kiên nhẫn nổi nữa:
- Vâng, vâng, tôi biết, tôi biết rõ lắm. Tôi biết rõ là ông nhà chỉ huy nhiều cơ sở làm ăn lắm! Nhưng kẹt một điều, ông nhà lại không chỉ huy hãng Toàn Chân, tức là hãng có cái bình vừa bị cô làm rớt bể. Vậy xin cô thanh toán tiền bồi thường giùm cho. Nếu không, bắt buộc tôi phải nhờ pháp luật can thiệp!
Bích Mai hét lên:
- Á à! Ông này liều ghê nhỉ? - Cơn thịnh nộ khiến cô ta nghẹn thở, - Lần đầu..., lần đầu tiên..., ông là người đầu tiên dám to gan xúc phạm đến tôi đấy nhé!
Bích Đào, đứng ngoài nên tỉnh táo hơn cô chị, nhưng cũng biến sắc mặt khi thấy việc rắc rối bị xé ra to quá. Liền kéo tay Bích Mai ra một chỗ, ghé vào tai thầm thì... Phút sau cô này trở lại quầy hàng, mở sắc tay, nói với ông trưởng quầy:
- Thôi đây, trả tiền cho ông! Đó, năm ngàn, mười cái giấy năm trăm, ông đếm lại cẩn thận đi. Và nhớ giùm ột điều là việc này chưa xong đâu, nghe! Rồi ông sẽ biết tay tôi!
Đoạn quay nhìn Ái Lan, đôi mắt quắc lên lạnh lẽo như mắt rắn hổ, rít qua kẽ răng:
- Còn cô hai đây nữa! Khá lắm! Đà Lạt nhỏ hẹp lắm mà, chúng ta còn có dịp gặp nhau nhiều! Gieo gió thì tới khi gặt bão đừng than, nghe!
Ái Lan chỉ mỉm cười khinh mạn mà không trả lời. Vẻ mặt thích thú của em lại càng như dầu đổ thêm vào lửa giận trong lòng hai chị em Mai, Đào. Cô chị quay tay quay gót, mặt hất cao, đôi môi mím chặt y hệt một cô công chúa bị đám dân ngu giỡn mặt.
Khi hai chị em con ông Phàm ra khỏi, cô bán hàng tiến lại Ái Lan hết lời cám ơn em:
- Thiệt, ơn của cô, em không biết lấy gì trả được. Không có cô nói giúp cho chắc tôi bị sa thải quá. Lương tháng có sáu ngàn mà bị đền hết năm ngàn, thì mẹ già em dại lấy gì mà ăn. Em không biết nói sao để cảm tạ tấm lòng tốt của cô.
- Việc xảy ra như thế nào, tôi đã chính mắt nhìn thấy rõ từ đầu tới cuối. Và, tôi nhất định không để cô bị đền oan! - Ái Lan mở sắc tay xé một mẩu giấy và hí hoáy biên - Đây! Tên và chỗ ở của tôi đây, có cần tôi giúp đỡ gì, cô cứ đến nhé.
- Thưa cô, vâng! Cám ơn cô nhiều lắm! Em ngại rằng hai chị em con ông Phàm sẽ để tâm thù cô lắm đó. Cũng chỉ vì em cả!
Ái Lan nhún vai:
- Ối, ăn nhằm gì, cô đừng lo! Học cùng lớp với tôi đó, nhưng tôi đâu có thèm chơi với tụi nó.
- Em chỉ mong họ biết lỗi mình mà bỏ qua đi. Chị em cô đó dữ nổi tiếng đó cô à!
Ái Lan vẫn tươi cười:
- Được! Cứ để coi! Việc gì mà lo, cô? Tôi biết rõ hai con nhỏ Bích Mai, Bích Đào này quá mà! Miệng hùm gan sứa, mềm nắn rắn buông cả đấy thôi!
Ái Lan chợt quay lại và giật mình khi thấy mọi người đứng quanh vẫn đông đảo và đang đưa mắt nhìn em kính phục xen lẫn hiếu kỳ. Em nhẹ bước tiến ra phía cửa, đầu óc sôi sục lên với ý nghĩ: "Nếu ông già hai con quỷ nhỏ này lại chính thức được hưởng trọn phần cái gia tài của cụ Doanh thì... ". Ái Lan có cảm giác máu của mình hầu như đông lại trong huyết quản. Và, trong khi đó thì Mỹ Ngọc, Mỹ Liên đang cần phải có tiền để sống.
Mãi suy nghĩ, Ái Lan đã bước tới khu vườn hoa trước cửa chợ lúc nào không hay. Ngẩng đầu lên em giật thót mình khi nhận ra đang đi cùng một đường với hai cô con gái ông Phàm. Và hiện giờ thì Bích Mai, Bích Đào đang ngồi nghỉ chân trên một chiếc ghế đá. Hai cô con gái nhà giầu chắc đang mải mê bàn soạn chuyện gì mà hai mái đầu châu xít lại với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.