sao, khi không, con gái ba lại để tâm đặc biệt đến vấn đề chúc thơ thừa hưởng gia tài này quá vậy?
Ái Lan cười mỉm, hai má lúm đồng tiền:
- Á!... Ấy! Chính con, con cũng chưa biết đích là tại sao. Nhưng có cái là tất cả sự gì bí mật đều lôi cuốn, hấp dẫn con hết ba à. Hai nữa, con muốn giúp đỡ mấy người họ hàng bà con nghèo túng của cụ Doanh. Nếu không, chắc chắn họ sẽ thiệt thòi vô kể vì bị gia đình nhà ông Phàm kia nẫng tay trên hết mất thôi!
Ông Minh nhè nhẹ gật đầu, mỉm cười vui vẻ:
- Ba nhận thấy rằng con lại đi theo đúng con đường của ba đó. Nhưng ba muốn hỏi con một câu này: Trong cái vụ lá chúc thơ của cụ Doanh thì có cái gì mà con lại cho là bí mật?
Đôi mắt Ái Lan mở lớn, tia nhìn long lanh. Tiếng em nói nghe lớn hơn lúc thường:
- Có chứ, ba! Một tờ di chúc bị biến mất mà ba bảo là không có gì bí mật sao ba?
- Đồng ý là có, có bí mật! Nhưng với điều kiện là nó phải biến mất thực sự kia chứ! Mà muốn biến mất thực sự thì trước hết nó phải "có" đã chứ, phải không, con? Thế lỡ cụ già Doanh hồi năm ngoái lại đột ngột thay đổi ý kiến thì sao? Biết đâu chừng! Biết đâu cụ ấy lại chẳng đã tự tay hủy bỏ lá chúc thơ thứ hai đó đi. Như vậy thì lấy đâu cho nó "có" được. Ba đã bảo rằng cụ già này hay làm những cái bất ngờ kỳ cục lắm mà!
Ái Lan không chút sờn lòng vì những lời nói hết sức hợp lý của ông Minh. Giọng em vẫn cứng cỏi:
- Như vậy con lại cần phải tìm hiểu thêm nữa, ba à! Vậy ba chịu hỏi luật sư Công chuyện đó chứ, hả ba?
Luật sư Minh bật cười nhẹ:
- Con gái ba cứng đầu thiệt tình! Nhưng có cứng đầu, có kiên nhẫn như thế thì làm việc mới thành công được. Thôi, để ba ời luật sư Công đi ăn cơm trưa với ba ngày mai, rồi…
Ái Lan nhẩy cẫng lên reo vui:
- Ồ, vậy thì hay quá ba à! Đúng là dịp tốt nhất để hỏi xem ông ta có biết gì về chuyện tờ di chúc của cụ Doanh không, phải không ba?
- Ừ, may ra... Có điều ba cần báo trước cho con biết là đừng có đặt quá nhiều hy vọng, rồi lỡ ra luật sư Công cũng như ba con mình, chẳng biết gì hơn thì sao?
Liếc nhanh đồng hồ đeo tay, ông Minh giục con:
- Ối chà! Thế mà cũng gần nửa đêm rồi đó! Con liệu lên gác đi ngủ đi! Ái Lan! Và... đừng nghĩ ngợi lôi thôi gì đến chuyện đó nữa để ngủ cho ngon, nghe!
Tiếng nói em ỉu sìu:
- Vâng! Con sẽ cố không nghĩ gì nữa đâu, ba! Ba nhớ nghe, ba! Nhớ mời luật sư Công ăn cơm trưa mai nghe ba!
Ái Lan lên lầu rồi, ông Minh còn ngồi nán lại bên lò sưởi củi cháy sáng ấm. Và ông trầm ngâm suy nghĩ:
"Phải công nhận con bé có lý. Nhất định là phải có cái gì bí mật trong vụ này. Nhưng mình phải khôn khéo lắm mới được, nếu không, trẻ thơ non dại, nó hăm hở sốt sắng quá, lao đầu vào, lỡ một cái... À mà... sợ quái gì nhỉ, một khi đã quyết ra tay cứu giúp kẻ cơ hàn thì gian khổ hiểm nguy cũng chẳng ngại."
02 - ĐỤNG ĐỘ
Sáng hôm sau, lúc ngồi ăn lót dạ, Ái Lan lại nhắc ông Minh:
- Ba đừng quên mời luật sư Công ăn cơm trưa nay đó nghe, ba!
- Quên sao được, con! Để tới văn phòng là ba kêu điện thoại cho ông ấy liền mà! Nhưng ba nhắc con một lần nữa là không chắc gì thâu lượm được tin tức hay đâu! Con đừng đặt nhiều hy vọng quá, lỡ ra "đi câu lại xách giỏ về không", cái mặt kia sìu sịu ra thì ba thương lắm đó nghe!
Ái Lan chợt phá lên cười sằng sặc:
- Sìu sịu gì đâu ba? Con cũng chẳng dám mong muốn điều không thể có đâu mà ba ngại. Chỉ một chút xíu tin tức xa gần hơi dính dáng đến lá chúc thơ bí mật đó là con đủ thích thú rồi, nghe ba!
- Thôi được! Thế ngày hôm nay con có bận làm gì không?
- Có! Sáng nay con phải ra phố mua mấy thứ lặt vặt, và đến chiều thì qua bên chị Trâm, hai chị em sẽ cùng làm bánh xèo ăn đó ba!
- Nếu vậy thì làm gì còn thì giờ rảnh mà đi ăn với ba được chứ?
Ái Lan vỗ tay reo lên, đôi mắt sáng long lanh: