- Cô nhìn xem có phải tụi nó không?
Dứt lời ông quét tia sáng đèn bấm từng tên một. Ái Lan chỉ ngay mặt tên cao lớn:
- Đúng tên này đã xô tôi vào hầm tối nhốt lại! Và thưa ông chỉ huy, tôi dám chắc rằng mớ đồ đạc trong xe của tụi nó là của ông Phàm hết đó!
- Cô bé cứ yên trí! Tụi gian này rồi sẽ nếm mùi kết quả của thói hư tật xấu "muốn ăn nhưng chẳng muốn làm"!
- Thưa ông chỉ huy! Đêm đã khuya mà nhà tôi ở cách đây xa lắm, tận Đà Lạt kia! Ông cho tôi về nhé!
- Ồ, được chứ, cô bé! Chỉ cần cho tôi địa chỉ rồi khi lập biên bản giải chúng nó ra tòa, tôi sẽ cho người mời cô sau!
Ái Lan khai tên tuổi, địa chỉ, ông chỉ huy ghi cẩn thận xong chăm chú ngó em:
- A! Vậy ra cô là con gái của luật sư Ðặng Quang Minh? Thật đúng là "cha nào con ấy"! Cô lại giống hệt ông nhà thôi! Mới ra quân lần đầu mà đã thắng lợi thế này rồi!
Ái Lan bật cười khanh khách:
- Cũng là tình cờ đó thôi, thưa ông! Tình cờ tôi đi vào thăm biệt thự của ông Phàm đúng lúc tụi cướp dọn đồ! Chứ thực ra thì…
Ông chỉ huy cảnh sát vui vẻ ngắt lời em:
- Tôi lại nghĩ khác, cô em ạ! Rất hiếm các em nhỏ cỡ tuổi cô mà nhất là con gái, lại can đảm được như cô đó! Tụi gian phi này tôi biết lắm! Trông nét mặt cô hồn của chúng là tôi biết ngay tụi nó không phải tầm thường đâu! Cũng may là "ở hiền gặp lành" cô lại thoát khỏi hiểm nguy! Chúng tôi vui mừng dùm cô! Rồi đây ông bà Phạm Văn Phàm nhất định phải đền ơn cô nhiều lắm, cô Ái Lan à!
Ái Lan cười nhè nhẹ gật đầu:
- Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó đâu, ông chỉ huy! Về Đà Lạt tôi cũng sẽ không nói gì hết á!
- Được! Nếu cô không nói thì để đó tôi, tôi sẽ nói!
Em lại cười nhẹ:
- Vậy ra ông chỉ huy ở La Ngà ít có dịp lên Đà Lạt thành ra chưa biết gì đó thôi. Còn tôi, thì tôi biết rõ là ông bà Phàm sẽ không đền ơn gì tôi hết! Mà cho dù họ có đền ơn, tôi cũng không nhận kia mà! Và tôi còn mong ông chỉ huy đừng có nhắc nhở gì tên tôi với nhà ông Phàm cả. Được vậy, tôi cám ơn ông lắm!
Viên chỉ huy toán nhân viên công lực trầm giọng nói:
- Thiệt tình, lần đầu tiên tôi được biết một cô bé dám đàng hoàng từ chối món quà thưởng và không ham cả những lời khen tặng nữa.
Ái Lan lại mỉm cười vui vẻ:
- Vậy ông bằng lòng nhé! Ông bằng lòng không nói đến tôi chứ!
- Tôi lấy danh dự hứa với cô đúng như thế!
Rồi ông quay lại một người nhân viên:
- Anh Lũy! Anh ở lại đây canh chừng chiếc cam nhông này, mười lăm phút sau tôi sẽ cho xe lớn tới trục đem về chi. Giờ đây, phải dẫn mấy tên kia về trước đã. Tôi sẽ cùng xe cần trục trở lại ngay.
Ái Lan vội xin phép ông chỉ huy để hỏi tên thủ lĩnh một câu:
- Có phải chính anh đã cho người gác dan uống rượu say xong lấy chiếc chìa khóa biệt thự không?
Tên cướp nghiến răng, mắt long lên sòng sọc:
- Ừ đúng đó! Có sao không? Tao mà biết trước cơ sự sẽ như thế này, thì tụi bay đâu có còn!
Yên chí về sự ngay thật của Y-Ba, Ái Lan lặng lẽ đứng cạnh người cảnh sát tên Lũy có nhiệm vụ ở lại canh chừng chiếc xe cướp, đưa ánh mắt vui vẻ nhìn toán nhân viên công lực dẫn ba tên gian phi lên xe jeep. Xe mở máy, chầm chậm lăn bánh..., phút chốc mất hút sau màn đêm dày đặc.
19 - CUỐN SỔ XANH
Mười lăm phút sau nửa đêm, Ái Lan mới về tới nhà. Sau cuộc hành trình vất vả và vô cùng nguy hiểm, em mệt nhoài người, bụng đói, cổ khát khô bỏng. Trái hẳn với dự đoán của em, cửa sổ không một tia sáng chiếu ra, trong nhà để xe cũng trống rỗng, xe của luật sư Minh đâu không thấy. Ái Lan băn khoăn:
- Lạ! Ba đi đâu mà giờ này còn chưa về chứ? Mình chỉ muốn kể cho ba nghe câu chuyện mạo hiểm vừa qua!