Hái Trăng

Chương 47: Dằn lòng không đặng




Trở lại tầng ba trung tâm trải nghiệm của EAW, Doãn Vân Y và Doãn Dục Trình ngồi chờ ở cửa khu tàu lượn siêu tốc giả lập.
Vừa nhìn thấy Vân Ly, hai người cùng đứng lên.
Doãn Vân Y nhận lấy áo khoác từ tay Vân Ly: "Cảm ơn chị Vân Ly."
Vân Ly cười: "Không cần khách sáo."
Doãn Dục Trình liếc thấy người phía sau Vân Ly: "Phó Thức Tắc?"
Hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ có quen biết, Vân Ly hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Doãn Dục Trình cười nói: "Trong đợt tham gia thi đấu có gặp mấy lần." Doãn Dục Trình chưa từng nghĩ tới cảnh tượng hai người gặp mặt, nhìn thấy Phó Thức Tắc đeo thẻ EAW thì chỉ nghĩ hai người là đồng nghiệp.
Sau khi Doãn Vân Y mặc áo khoác vào, Doãn Dục Trình mở lời trước: “Đây là lần đầu tiên tôi và Vân Y tới đây, em có thể dẫn chúng tôi đi dạo xung quanh được không?”
Đối phương đã mở lời, Vân Ly cũng không tiện từ chối: "Được."
Doãn Dục Trình nhìn Phó Thức Tắc bên cạnh, cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Anh có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Đương nhiên Phó Thức Tắc xem câu hỏi này như một lời mời: "Được."
Doãn Dục Trình: "..."
Vân Ly cảm thấy hơi lúng túng, để giảm bớt bầu không khí, cô cất lời: “Nếu không, trước tiên hai người cứ chơi tàu lượn này trước đi.
Trải nghiệm cái này cũng không tồi.”
"Chị ơi, chị có đi cùng với chúng em không? Em muốn chơi cùng với chị.” Doãn Vân Y chủ động mời.
Vì không muốn để lại ấn tượng không tốt về chị gái của Vân Dã trong lòng Doãn Vân Y, Vân Ly gật đầu.
Cả nhóm đang xếp hàng, Doãn Dục Trình và Phó Thức Tắc đứng đằng sau, anh ta nhìn Phó Thức Tắc nói: “Tôi cứ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp Đại học Bách khoa Tây Phục, cậu sẽ tìm một công việc rất phi phàm.”
Phó Thức Tắc cũng không quan tâm ý mỉa mai của anh ta, bình tĩnh nói: “Lần trước tôi nghe thấy trên chương trình phát sóng của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu rằng anh đang yêu đúng không?”
Doãn Dục Trình nghĩ ngay tới nội dung phỏng vấn kia, có chút câm nín: “Bây giờ còn đang theo đuổi, còn anh?”
Phó Thức Tắc: "Vừa theo đuổi được." Anh hời hợt nói: "Đứng trước anh."
Hai người đứng phía trước, người Phó Thức Tắc nói tới không thể là em gái anh ta.
"..."
Doãn Dục Trình miễn cưỡng nở nụ cười, anh ta nhanh chóng đổi đề tài, nếu Phó Thức Tắc không cảm thấy hứng thú hoặc không cần thiết phải trả lời thì anh đều im lặng.
Không lâu sau, đã đến lượt bọn họ.
Chỗ ngồi của tàu lượn giả lập cũng giống như tàu lượn thật, trên khoang xe có mấy hàng ghế, mỗi hàng đều có hai cái ghế tựa.
Coi như bị tổn thương một chút nhưng Doãn Dục Trình không biểu lộ ra ngoài, anh ta ngồi bên cạnh Doãn Vân Y thoáng thất thần.
Phó Thức Tắc kéo dây an toàn cho Vân Ly, rồi thuận thế ngồi bên cạnh cô luôn.
Vân Ly đã chơi trò này rất nhiều lần, lần đầu là đến EAW để quay video quảng cáo, sau đó đến EAW làm thực tập sinh.
Bởi vì có thẻ nhân viên có thể trực tiếp đến khu trải nghiệm, cho nên lúc rảnh rỗi, hoặc là sau khi tan làm thì đôi khi cô sẽ đến chơi một chút.
Sau nhiều lần như vậy, cô cũng không còn cảm giác chấn động như lúc mới đầu.
Nhưng dù quen thuộc, cũng vẫn sẽ bị kinh sợ khi nhìn những cảnh tượng do mắt kính VR tạo ra.
Hình ảnh trước mắt chậm rãi thay đổi từ dưới lên tới đỉnh, sắp từ đỉnh vòng lượn lao xuống.
Vân Ly nắm chặt tấm chặn trước người, cảm nhận có một bàn tay đưa đến, nhẹ nhàng phủ lên tay cô, mang theo ý động viên.
Lúc tàu lượn lao xuống, cô không phân biệt được sự kinh sợ của tàu lượn nhiều hơn, hay sự rung động từ bàn tay ấm áp kia nhiều hơn.
Sau khi ngồi hai vòng tàu lượn siêu tốc, Doãn Vân Y nói phải đến lớp, Doãn Dục Trình trở về cùng với cô bé.
Doãn Vân Y hỏi: "Chị Vân Ly, khi nào em có thể trả lại áo khoác cho chị?” Trước kia cô bé có thể bảo anh trai mang trả, bây giờ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp.
Vân Ly suy nghĩ một chút: "Bình thường chị không mặc áo này, em học cấp ba cũng không có thời gian đến trả, vậy đợi khi nào Vân Dã tới chỗ em thì trả lại cho chị cũng được.”
Vân Ly và Phó Thức Tắc cùng đi thang máy, còn Doãn Dục Trình và Doãn Vân Y đi thang cuốn.
Bốn người chia ra hai hướng.
Doãn Vân Y đứng bên cạnh Doãn Dục Trình, chớp chớp mắt hỏi: "Anh, hình như chị Vân Ly có bạn trai."
Doãn Dục Trình giật khóe miệng: "Chắc vậy."
Doãn Vân Y biết rồi còn hỏi, bổ thêm một đao: “Trước đó anh không hỏi rõ à?”
Doãn Dục Trình không muốn nói chuyện: "Ừ."
Ở bên kia, hai người vừa bước vào thang máy, đứng song song với nhau.
Phó Thức Tắc đưa tay ra, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Hai người đã từng nói sẽ chú ý không được có hành vi thân mật trong công ty, cả ngày hôm nay vẫn cố gắng duy trì khoảng cách, bây giờ đột nhiên rút ngắn, sợ bị đồng nghiệp phát hiện, trong lòng lại có ý nghĩ kì lạ vờn quanh.
Vân Ly đảo khách thành chủ, nhấc tay lên trên một chút, ngón tay luồn vào kẽ tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Cái tay kia cũng rất phối hợp đáp lại cô.
Trong lòng Vân Ly vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, qua vài giây, Phó Thức Tắc nói: “Không làm gì tiếp à?”
Anh không ngại ngùng chút nào mà hỏi rõ, quấy rầy tâm tư của Vân Ly.
Đúng lúc thang máy dừng ở tầng một, Vân Ly vội vàng buông tay anh ra, nhanh chóng ra khỏi thang máy: “Trở về làm việc.”
Ngày làm việc cuối cùng, trong công ty không có ai tăng ca.
Vân Ly là người tan tầm cuối cùng trong phòng, sau khi đóng cửa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau tới EAW, chính là năm 2017 rồi.
Phó Thức Tắc đợi cô ở trên hành lang, anh mặc một cái áo khoác gió màu xanh, đội mũ lưỡi trai, nghe thấy tiếng mở cửa của cô, anh ngẩng đầu lên.
Anh quàng chiếc khăn quàng cổ màu xám.
Là cái mà cô đã đan.
Vân Ly đến gần, chủ động nắm tay anh.
Tuyết vẫn đang rơi.
Tuyết khô, cho nên bọn họ không che ô, Phó Thức Tắc cởi mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.
Tuyết ở lầu một đã lên đến mắt cá chân của cô.
Có một người đứng che ô trước cửa.
Vân Ly dựa vào người Phó Thức Tắc nên không chú ý tới người kia, giẫm lên tuyết lặng lẽ đi ra ngoài.
"Chờ một chút."
Bóng người đuổi theo bọn họ, Vân Ly mới phát hiện là Doãn Dục Trình, trong tay anh ta cầm một chiếc túi, hẳn là anh ta đã chờ bên ngoài khá lâu, bên trên đã phủ đầy tuyết.
Anh ta hạ mắt nhìn thấy đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.
Sau mấy giây, anh ta lấy lại vẻ mặt tự nhiên đưa túi cho Vân Ly: “Đây là áo của cô.”
"Anh không cần đưa luôn đâu." Vân Ly bất ngờ nói, đưa tay tiếp nhận.
"Không sao." Anh ta nhẹ nhàng nói.
Anh ta chỉ muốn đến xác nhận một chút.
Nói câu chúc mừng năm mới xong Doãn Dục Trình xoay người rời đi, ven đường đỗ đầy xe, bóng người cao lớn biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Ly không dừng lại quá lâu, lại tiếp tục đi về hướng lúc nãy.
Vân Ly hỏi: "Anh ta nói quen anh trong lúc tham gia thi đấu."
Phó Thức Tắc: "Ừm."
Nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại không nói được gì của Doãn Dục Trình, Vân Ly nghi hoặc nói: “Có phải anh ta không thích anh không?”
Cô nghĩ chắc là như vậy, lại nói thêm: “Dù sao chỗ nào có anh, cùng lắm anh ta chỉ xếp thứ hai.”
"..."
Cô hơi chậm hiểu một chút.
Phó Thức Tắc không lên tiếng.
Anh lấy mũ trên đầu cô xuống, vò đầu cô rồi lại đội lại.
Tuyết trên quảng trường đã bị xúc đi tạo thành một con đường, người ta rải cỏ lên để tránh trơn trượt.
Khi đi tới tiểu khu, tuyết trải rộng khắp nơi.
"Đi sát đằng sau anh."
Phó Thức Tắc đi phía trước, giày của anh lớn hơn chân Vân Ly không ít, để cô giẫm lên vết chân của anh, giày của cô sẽ không bị ngập trong tuyết.
Khi về đến nhà, mặt cô đã bị lạnh đến tê tái, Vân Ly mở điều hoà không khí, rót cho Phó Thức Tắc ly nước nóng.
Gần tới sáu giờ, trong tủ lạnh vẫn còn ít rau dưa và thịt, Vân Ly mang nguyên liệu vào bếp, còn chưa nấu đã thấy Phó Thức Tắc cầm cái ly tới.
Anh nhận ly nước, nhưng không đi ra ngoài, dựa vào tủ lạnh nhìn cô.
Dường như nhận ra ánh mắt của anh, Vân Ly quay đầu lại: “Trước tiên anh cứ ra ngoài ngồi đi.”
Cô mặc tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc dài ngang vai được cô búi lên cao, để lộ gáy.
Phó Thức Tắc uống nước, anh nhìn theo bóng người đang bận rộn trong bếp, dây tạp dề sau lưng được buộc hình nơ bướm tôn lên eo thon của cô.
Không để ý đã uống hết ly nước, anh đặt ly sang một bên, lại gần Vân Ly, ôm cô từ phía sau.
Cả người Vân Ly cứng đờ, dùng lực đẩy vai của anh, có chút bất đắc dĩ, nói: “Anh ra ngoài trước đi, như vậy không cắt rau được.”
Tay cô dính nước, đang đè tay lên măng tây để cắt khúc.
Nước rất lạnh, Phó Thức Tắc lần theo cổ tay cô về phía trước, anh chỉ ngừng trên mu bàn tay cô một lát, rồi dừng lại trên thớt.
"Để anh giúp em."
Anh không dừng quá lâu, buông cô ra, tự nhiên đến bồn rửa tay bên cạnh, rửa sạch rau trong bồn.
Còn măng tây trên thớt, anh dựa theo cách thái của cô mà cắt theo rất gọn gàng vừa phải.
Có thể nhận ra Phó Thức Tắc hiếm khi làm cơm, động tác rửa rau cắt rau thay cô có chút ngốc.
Anh cũng không cảm thấy mình đang chiếm chỗ trong nhà bếp, ban đầu Vân Ly sợ anh buồn chán, nhiều lần bảo anh đi ra ngoài, Phó Thức Tắc đều không để tâm.
Vân Ly bảo anh làm gì thì anh sẽ làm, nếu không thì anh sẽ dựa vào một chỗ nhìn cô.
Nếu cô đứng im không làm gì thì anh sẽ tiến lại ôm và áp sát vào cô.
Làm xong một bữa cơm cũng làm cô đỏ mặt tới tận mang tai.
Thật vất vả mới làm xong cơm, Vân Ly xoay người nhìn về phía Phó Thức Tắc, giống như có chút bất mãn vì sự quấy rầy nhiều lần của anh.
Anh thản nhiên dựa vào tường.
Cô đưa hai tay ra sau lưng định tháo tạp dề, Phó Thức Tắc tới gần, luồn hai tay qua khe hở cánh tay bên hông của cô, vòng ra sau cô.
Anh dễ dàng cởi dây buộc phía sau cô, Vân Ly có thể cảm giác được thắt nút ở hông nhanh chóng lỏng ra, nhưng tim cô lại bị anh nắm chặt.
Cởi dây cho cô xong, anh cũng không thu tay lại, đặt trên eo cô.
Vân Ly ngẩng đầu, hai người kề sát nhau, trong đôi mắt đen của anh chứa đầy sủng ái.
Không khí nhanh chóng nóng lên.
Vân Ly muốn mở miệng nói gì đó, nhưng trong nháy mắt cô bỗng chìm sâu trong đôi mắt anh, cô không tự chủ được nhón chân lên, nhẹ nhàng dán lên môi anh.
Chỉ là chạm một cái.
Sau khi cô định thần lại mới ý thức được mình vừa làm gì, vẻ mặt gần như khó có thể khống chế được, cô cúi đầu, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Người phía trước không nhúc nhích.
Vân Ly cắn môi dưới, sau một lát, giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên: "Em không nhịn được..."
Giọng điệu của cô có chút oan ức, giống như anh cố ý mê hoặc cô.
Phó Thức Tắc khẽ “ừ” một tiếng, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi cô.
Xúc cảm nhẹ nhàng làm tim Vân Ly cũng tê dại, cô ngước mắt lên, trong mắt là cảm tình không thể giấu được, lúc ánh mắt giao nhau, ngón tay Phó Thức Tắc dừng lại, cúi đầu, dán sát vào môi cô, sau đó hết sức kiềm chế cắn nhẹ vào môi cô.
...
Sau khi tách khỏi anh, Vân Ly vào phòng khách bình tĩnh một hồi lâu rồi mới vào bếp bưng thức ăn ra, Phó Thức Tắc vẫn còn ở trong bếp, tay cầm tạp dề hỏi cô: “Anh có thể đeo cái này được không?”
"..."
Không biết anh định làm gì, Vân Ly thành thật trả lời: "Không nên đâu."
Phó Thức Tắc đặt tạp dề lại.
Anh hỏi như vậy chắc là định đeo vào, Vân Ly có chút khó tưởng tượng nổi hình ảnh đó, toàn thân anh phủ màu hồng phấn, theo bản năng cô rất bài xích: “Anh đừng đeo cái của em.”
Phó Thức Tắc nhìn đầu ngón tay đỏ lên vì lạnh của cô.
"Giúp anh chọn một cái."
...
Sau nửa giờ ăn cơm, thu dọn bát đũa xong, Vân Ly và Phó Thức Tắc ra ghế sofa ngồi, nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, anh mặc chiếc áo len mỏng, tựa vào cạnh cô.
Không có việc gì làm, Phó Thức Tắc cùng cô lướt trạm E, không có thứ gì mới cả, hai người chọn một bộ phim.
Chuông điện thoại của Vân Ly vang lên.
"Ly Ly, ngày mai cùng nhau đón năm mới không?” Là điện thoại của Đặng Sơ Kỳ: “Ngày mai Hạ Hạ về nhà, tớ sẽ tìm cậu.”
Có một chút âm thanh từ trong điện thoại lọt ra, Vân Ly nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh không có động tĩnh gì, chỉ đưa tay thưởng thức sợi tóc bên tai của cô.
Trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay sượt lên gò má cô.
Vân Ly đỏ mặt, cố gắng tránh thoát khỏi tay Phó Thức Tắc, anh nở nụ cười trong trẻo.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Đặng Sơ Kỳ nghi ngờ nói: “Hình như tớ nghe thấy tiếng cười của đàn ông, cậu có nghe thấy không?”
Vân Ly: "..."
Vân Ly: "Là tớ này."
Đặng Sơ Kỳ: "..."
Vân Ly đứng lên khỏi ghế để tránh thoát khỏi sự quấy rầy của Phó Thức Tắc, còn chưa kịp bước, đã bị anh nắm tay kéo trở lại ghế sofa, cô ngồi không vững, sau lưng va phải lồng ngực của anh.
Trong điện thoại di động còn truyền đến tiếng nói: "Vậy cậu có tiện nghe điện thoại không?"
Lời nói này giống như họ đang làm chuyện gì tế nhị.
Vân Ly nhìn về phía Phó Thức Tắc, dường như anh không muốn làm sáng tỏ.
Anh chẳng hề phát ra tiếng nào, cô chỉ có thể sốt ruột giải thích: “Tiện chứ, cậu đừng có nghĩ linh tinh.” Cô hít sâu một hơi thừa nhận: “Mình đang yêu.”
"Đùa à.
Ai?"
Giống như Vân Ly tưởng tượng, cô không báo cho cô ấy từ sớm nên trong lòng Đặng Sơ Kỳ sẽ không cảm thấy thoải mái.
Không biết nói tên Phó Thức Tắc ra có làm cô ấy bị kích thích lớn hay không, Vân Ly do dự một lúc vẫn không lên tiếng.
Nhưng người đang ôm cô lại không tiếp tục im lặng nữa.
"Bây giờ lại không biết tên của anh rồi sao?"
Lời này là hỏi Vân Ly, nhưng anh cố tình nói vọng vào điện thoại.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó thức thời tắt máy.
"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.