Hái Trăng

Chương 49: Sẽ trở thành sự thật




Phó Thức Tắc thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe chạy đi.
Dọc đường đi, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm đường phía trước.
Tốc độ xe cực nhanh, mấy phút sau đã nhìn thấy tấm biển bệnh viện.
"Về nhà lấy nước khử trùng xử lí một chút là được mà." Vân Ly sửng sốt một chút, tuy lần này ngã rất đau nhưng trong ấn tượng của cô, bệnh nặng mới phải đi tới bệnh viện.
Anh không nói gì, xe dừng lại, anh kéo Vân Ly tới phòng cấp cứu, từ đăng kí tới chẩn đoán bệnh, cả quá trình chỉ mất hai phút, lúc bác sĩ xử lí vết thương cho Vân Ly, Phó Thức Tắc dựa vào bên cạnh nhìn.
Sau khi xử lí xong vết thương, hai người đi ra hành lang, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Phó Thức Tắc cúi thấp đầu, mười ngón tay đan vào nhau để trên đầu gối.
Anh đã không nói gì nửa giờ rồi.
Vân Ly đặt tay phải lên đầu gối anh, phủ lên bàn tay phải của anh đang để ở đầu gối, băng gạc xuyên qua hổ khẩu quấn mấy vòng, Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn, nắm nhẹ bàn tay cô.
Bỗng anh ôm chặt cô.
Là kiểu dùng sức ôm.
Cánh tay Phó Thức Tắc trói chặt bờ vai cô, cô có thể cảm nhận rõ lực của năm ngón tay, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể.
Vân Ly không phản ứng được gì, mấy giây sau, anh vùi mặt vào tóc cô.
Cổ cô có thể cảm nhận được gò má lạnh lẽo và sống mũi thẳng tắp của anh.
Giờ phút này, Vân Ly không biết có phải cô suy nghĩ nhiều quá hay không, cô có thể cảm nhận được, anh coi cô trở thành một phần vô cùng quan trọng của anh.
Ôm một lúc, Phó Thức Tắc buông cô ra.
Bác sĩ căn dặn không được để vết thương dính nước, cũng không có nguy hiểm gì.
Vân Ly cũng không để tâm vết thương này lắm, nghĩ tới gói quà bị cướp mất, cô có chút buồn bực nói: “Cầm quà chưa kịp nóng tay đã bị lấy mất rồi.”
"..."
Phó Thức Tắc ngoắc đầu ngón tay cô: "Anh tìm về cho em."
Anh hoàn toàn không có dáng vẻ đang đùa giỡn.
"Không cần, người kia rất hung hăng, chẳng may làm anh bị thương, vậy thì còn hơn cả mất đồ.” Vân Ly vội vàng nói, Phó Thức Tắc không lên tiếng, cô xác nhận lại hỏi: “Anh có nghe thấy không?”
Anh đáp lại một tiếng rồi lại im lặng suy nghĩ, trên mặt không thể hiện được ý nghĩ của anh.
Cửa lớn của phòng cấp cứu đối diện với vòng quay Nam Vu, Vân Ly phóng tầm mắt tới ngọn đèn đỏ bên kia, mới nhớ tới cuộc hẹn hôm nay, hỏi: “Bây giờ chúng ta còn đến nhà hàng nữa không?”
Phó Thức Tắc liếc nhìn thời gian: "Quá giờ rồi, về nhà đi."
Cô định ngồi dậy nhưng Phó Thức Tắc đứng dậy trước: “Anh cõng em.”
Vân Ly: "..."
Mặc dù biết rằng Phó Thức Tắc không thể không biết cô bị thương ở đâu, nhưng cô vẫn nghi ngờ, Vân Ly nhắc nhở: “Em bị thương ở tay mà...”
Phó Thức Tắc nhìn cô, nở một nụ cười bâng quơ.
Anh không che giấu ý đồ của mình: "Anh muốn cõng em."
Vân Ly nhìn chung quanh một chút, cũng không có nhiều người, cô xây dựng tâm lí: “Cũng được, người khác cũng không biết em bị thương ở tay.”
Nên cũng không đến nỗi gây chú ý.
"..."
Nghe giọng nói miễn cưỡng của cô, Phó Thức Tắc không nói gì, anh xoay người ngồi xổm xuống, trước mắt cô là tấm lưng vững chãi, Vân Ly giống như ăn trộm nhìn ngó xung quanh, chậm rì rì duỗi tay ôm cổ anh.
Cánh tay của anh vòng qua bắp đùi cô, xốc cô lên dễ như ăn cháo.
Cô chưa từng được cõng như thế bao giờ.
Hiếm khi trải qua cảm giác mất cân bằng như thế, Vân Ly ôm chặt cổ anh, chôn mặt trong khăn quàng cổ.
Trên khăn quàng cổ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Phó Thức Tắc dừng bước: “Hơi nóng, giúp anh tháo xuống.”
Cô nghe lời tháo khăn quàng cổ của anh quàng lên cổ mình.
Phó Thức Tắc: "Em ôm chặt một chút."
Vân Ly ôm chặt cổ của anh.
Phó Thức Tắc: "Giống như vừa nãy."
"..."
Vân Ly: "Kiểu nào..."
Cô nói lầm bầm, đỏ mặt, từ từ chôn mặt vào cổ anh, dán vào làn da của anh, động tác hơi miễn cưỡng.
Cô có thể cảm nhận được tay anh dùng sức hơn một chút.
Giống như bị chọc cười vì lời nói của cô, cổ anh phát ra tiếng, nghe thấy ý trêu đùa này, Vân Ly nhìn anh, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Phó Thức Tắc cũng nghiêng đầu nhìn cô, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Vân Ly ngẩng đầu, vươn về phía trước chạm vào môi anh một chút, anh sửng sốt, cô có cảm giác đã trả được thù nên khá vui vẻ.
Sự kinh ngạc của anh cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, một giây sau, Phó Thức Tắc nhìn cô, cất giọng giống như bỏ bùa: "Lại gần hơn chút nữa."
"..."
Cô thể hiện vẻ mặt không muốn nhưng vẫn dí sát mặt vào gần anh.
Ánh mắt anh trong trẻo, chiếc mũi như có bóng, đường nét rõ ràng, hai người sát lại có thể nhìn rõ cả lông mi.
Phó Thức Tắc rướn lên trước chạm vào môi cô.
Vân Ly phản xạ có điều kiện rụt về sau, khoé môi anh khẽ nhếch, lại nói: “Tiến gần một chút.”
Giọng anh như mang theo vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại được, tiếng nói dịu dàng mang theo chút khàn khàn.
Cô cảm giác cổ mình cũng bắt đầu nóng lên, đầu óc trống rỗng ghé lại gần anh, Phó Thức Tắc cụp mắt, đặt môi lên, xúc cảm mềm mại duy trì lâu hơn so với lúc trước.
Sau đó, anh khẽ cắn môi cô từng chút một với tiết tấu chậm rãi.
Mỗi khi anh cắn một chút, ánh mắt đều chăm chú nhìn cô, đầu óc Vân Ly tràn ngập hình bóng người đàn ông trước mặt, hô hấp hoà cùng với hơi thở của anh, xúc cảm khi bị gặm cắn kích thích toàn bộ dây thần kinh của cô.
Tay Vân Ly vô thức dùng sức hơn, nháy mắt, đầu lưỡi ấm áp của anh xâm nhập vào trong thăm dò đầu lưỡi cô.
Tình ý trong mắt anh hớp mất hồn cô, Vân Ly bị động để mặc anh dẫn dắt, đưa lưỡi cô tiến vào sâu trong bờ môi anh.
Trong lúc gắn bó dây dưa, cô chậm rãi lấy lại hô hấp của mình, anh thở dồn dập, trong mắt đều là hình bóng của cô.
...
Sau khi về đến nhà đã là bảy giờ tối, Phó Thức Tắc mở tủ lạnh nhìn xuống, Vân Ly đã sắp xếp lại tất cả mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng, nguyên liệu nấu ăn vừa nhìn đã hiểu rõ thứ tự.
Anh cầm một chút rau dưa và bò bít tết đông lạnh.
Nhận ra ý đồ của anh, Vân Ly tỉ mỉ quan sát khuôn mặt không nhiễm bụi trần của Phó Thức Tắc, thành thật hỏi: “Anh định làm cơm à?”
Phó Thức Tắc không trả lời.
Vân Ly cũng đi theo, cố gắng đẩy Phó Thức Tắc ngồi xuống ghế sofa: "Để em làm cho.” Cô dùng sức ấn vai của anh xuống nhưng phát hiện anh không di chuyển.
Anh đi tới nhà bếp, kéo cửa ra rồi đóng lại.
Mở trạm E ra xem hai video của Vân Ly trước đó, video của cô giảng giải vô cùng chi tiết, Phó Thức Tắc ghi nhớ toàn bộ quá trình một lần.
Chỉ sau nửa tiếng nấu cơm, đến khi anh mang tất cả đặt lên bàn, Vân Ly nhìn theo tạp dề màu hồng phấn anh đang mặc, nhìn có vẻ hơi chật.
Phối hợp với gương mặt có chút lạnh nhạt của anh, Vân Ly vẫn cười lấy điện thoại di động ra, mở camera.
Phó Thức Tắc không biểu lộ cảm xúc: "Em làm gì thế?"
Điện thoại không tắt âm, trong không gian vang lên tiếng “tách, tách”.
Phó Thức Tắc: "..."
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt này làm cô sởn tóc gáy, không làm thêm gì nữa, Vân Ly cất điện thoại đi.
Thấy cô lúng túng, Phó Thức Tắc không cởi tạp dề, kéo ghế ngồi xuống.
"Nhìn chút."
Anh chỉ nói hai chữ.
Vân Ly mở ra bức ảnh vừa rồi đưa cho anh, người trong hình cao lớn, lạnh nhạt mặc một cái tạp dề nhỏ màu hồng.
Bởi vì chụp từ dưới lên, khí chất dũng mãnh mặc đồ dễ thương đáng yêu lại không hề có chút mâu thuẫn nào.
Phó Thức Tắc ngoài cười nhưng trong không cười: "Tạm được."
"Vậy em lại chụp thêm một tấm khác?" Cô giơ tay lên chụp.
"..."
"Hay là selfie một tấm." Cô sửa lại ý định của mình.
Phó Thức Tắc không bài xích như vậy nữa, để mặc cô xích lại gần, Vân Ly tiến sát tới bên cạnh anh, nét mặt anh trong ảnh hơi lạnh lùng, cô dùng vai huých anh: “Cười lên nào.”
Vẻ mặt anh không thay đổi, Vân Ly cũng không bắt buộc, đưa mặt dán sát vào gò má anh, đưa màn hình ra xa để có thể nhìn thấy đồ anh mặc nửa trên.
Anh không để tâm cô tự chụp ảnh, khi má cô chạm vào thì cọ mấy cái.
Cô chụp được mấy bức.
Một bữa cơm không kéo dài lâu, sau khi Phó Thức Tắc dọn dẹp bát đĩa, hai người ngồi trên chiếu Tatami* ngoài ban công, đây là thứ mà Vân Ly đã sắp xếp sau khi thuê nhà, nhìn qua cửa sổ có thể thấy một phần của vòng quay.
*Chiếu Tatami: một loại chiếu của Nhật Bản
Lúc mười hai giờ đêm có thể nhìn thấy pháo hoa của Nam Vu.
Hai người cùng nhau xem phim tới lúc gần giao thừa.
Cô dựa vào vai Phó Thức Tắc, hai người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng chuông cuộc gọi video phá tan sự yên tĩnh, là điện thoại của Vân Dã, Vân Ly ngồi thẳng người nhận điện thoại, cậu nhóc đang ở bên ngoài đeo tai nghe, trên người chỉ mặc áo khoác mỏng.
Vân Dã chuyển camera sau, quay xung quanh bốn phía cho Vân Ly xem, đây đều là những nơi họ thường xem pháo hoa lúc giao thừa, xung quanh cậu nhóc có không ít người.
"Em đi mua ít pháo bông.” Vân Dã nhìn màn hình nói: “Miễn cưỡng cho chị xem, coi như em với chị đón giao thừa cùng nhau từ xa.”
Vân Ly: "..."
Cô nhìn Phó Thức Tắc một chút, anh nghiêng đầu nhìn cô.
...
Sao cô lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan nhanh như vậy.
Thấy biểu hiện trên mặt cô thay đổi khác thường, Vân Dã khó chịu nói: “Ai bảo chị không cho em tiền mua máy bay đến Nam Vu đón giao thừa cùng chị.”
"Em mà thật sự đến Nam Vu đón giao thừa cùng chị, chị sẽ nuốt luôn cái điện thoại.” Vân Ly không khách sáo dỗi lại, thiếu niên nhíu lông mày, không để ý tới cô, Vân Ly chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó lại sáng lên, Vân Dã đã châm hai cái pháo bông quơ quơ trước mặt.
Vân Dã: "Vân Ly, pháo bông năm nay tăng giá, bây giờ hai cái mười tệ, hôm nay em mất sáu mươi tệ rồi, chị mau gửi lì xì cho em.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách mười hai giờ giờ chỉ còn hai phút, Vân Ly không trì hoãn gửi cho cậu một trăm tệ, giây sau Vân Dã đã nhận được, sau khi nhìn thấy con số, cậu nhóc tỏ vẻ giống như gặp phải chuyện lạ, “à” lên một tiếng.
Vân Ly: "Cho em, chị đón giao thừa đây."
Vân Dã: "?"
Vân Ly: "Bye bye."
Vân Dã: "..."
Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Thức Tắc ngồi bên cạnh nhìn họ tương tác với nhau, không hề do dự: “Cứ giữ trò chuyện với em trai đi.”
Vân Ly điên cuồng lắc đầu, lần đầu tiên hai người đón giao thừa cùng nhau, làm sao chứa được cái bóng đèn Vân Dã này, cùng lắm thì sau đó cô lại gửi cho cậu nhóc hai cái lì xì nữa.
Phó Thức Tắc không nhiều lời, ôm cô vào trong lồng ngực, Vân Ly định nói gì, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng pháo hoa kéo dài không dứt, pháo hoa nổ đầy trời, những tia sáng bảy màu bắn tung lên.
Trên trạm E đồng loại có những dòng bình luận “chúc mừng năm mới”.
Cũng có vài người đăng lên tâm nguyện hoặc kế hoạch trong năm mới của mình, còn có những điều mình đã làm được trong năm trước.
Vân Ly lắc tay Phó Thức Tắc: "Anh có nguyện vọng gì trong năm mới không?"
Đầu Phó Thức Tắc tựa lên vai cô, lười nhác nói: "Em có không?"
"Nguyện vọng của em…" Vân Ly nghiêng đầu về phía anh: "Hi vọng anh có thể yêu em lâu một chút."
Phó Thức Tắc cũng nhìn về phía cô, một lúc lâu sau, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, trong không gian vang lên tiếng nói của anh – Sẽ thành hiện thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.