Đèn xung quanh đã lần lượt vụt tắt, Phó Thức Tắc đun nước trên đống lửa, nước đã sôi.
Túi ngủ của Vân Ly vẫn còn lạnh, sau khi bỏ bóng sưởi vào, cô mới cảm thấy hai chân mình ấm lên.
Hai người đều nhét nửa người dưới vào trong túi ngủ, Vân Ly ngồi bên cạnh Phó Thức Tắc nghịch điện thoại cùng anh.
"Cuộc sống của anh rất đơn điệu." Vân Ly nhìn các ứng dụng phần mềm của anh, ngoại trừ mấy trò chơi như Sudoku* hay 2048 thì không còn ứng dụng giải trí nào khác, bình thường anh dùng điện thoại chỉ để xem tin tức và tìm tư liệu.
Sudoku:ban đầu có tên gọi là Number Place là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp.
Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính (cũng gọi là "hộp", "khối", hoặc "vùng") đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9.
Câu đố đã được hoàn thành một phần, người chơi phải giải tiếp bằng việc điền số.
Mỗi câu đố được thiết lập tốt có một cách làm duy nhất.
Phó Thức Tắc nhìn cô ngồi sạc điện thoại.
Vân Ly mở máy, màn hình của cô có đủ màu sắc, tràn ngập các loại ứng dụng, làm một blogger, cô thường học tập các kỹ năng mới, ví dụ như đan dây, gấp giấy...
Cô gấp cho Phó Thức Tắc một cái đèn lồng, thấy anh cảm thấy hứng thú, cô lấy hai tờ giấy mới dạy anh từng bước một.
Phó Thức Tắc: "Động tác không đúng."
Vân Ly nghi hoặc, cúi đầu nhìn đồ đang gấp được một nửa: “Đúng mà.”
Không cần cô đến gần giải thích, Phó Thức Tắc chui ra khỏi túi ngủ, xê dịch về phía sau cô, kéo cô ngồi vào trong ngực mình.
Anh để cô ngồi trên hai chân mình, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.
Như vậy anh có thể nhìn quá trình gấp giấy từ góc độ của cô.
Còn có thể ôm cô một cái.
Vốn dĩ cô chỉ muốn dạy anh gấp giấy như thế nào, lúc này hơi thở của anh luôn quẩn quanh nơi chóp mũi cô.
Gấp giấy cần quá trình và tập trung cao độ, suy nghĩ của Vân Ly lại bị anh xâm chiếm.
Cô vô thức nhớ tới hình ảnh từ lúc hai người mới quen cho đến bây giờ, thân nhiệt của hai người như đang nói cho cô biết, bọn họ đã thân mật không có kẽ hở.
Nhớ tới lời Đường Lâm nói, Vân Ly ngây ra một lát, cô ngừng một lát, Phó Thức Tắc lại kéo cô tỉnh lại: “Đang nghĩ gì vậy?”
"Đang nghĩ chuyện Vân Dã sắp tới Nam Vu." Vân Ly nói dối, rồi lại cúi đầu tiếp tục gấp đèn.
Phó Thức Tắc chăm chú nhìn cô, cảm nhận được cô có điều lo lắng: “Ly Ly.” Anh giữ tay cô để ngừng gấp giấy: “Nói thật.”
Vân Ly sửng sốt một chút, tiếp tục chơi với quả bóng giấy, giọng cô mang theo chút không tự tin: “Có phải anh nhất thời kích động mới yêu đương với em không?”
"..."
Phó Thức Tắc hoài nghi mình nghe lầm, anh dán sát vào cô cười nói: "Biểu hiện của anh chưa đủ thích em à?"
"Anh còn cười." Sự mất mát của Vân Ly bị nụ cười của anh gạt lên chín tầng mây, cô phỉ nhổ: “Vậy cũng có thể lí giải rằng biểu hiện của anh rất có kinh nghiệm.”
"?"
"Không giống như người mới yêu lần đầu."
"..."
Sau khi cô bình tĩnh nói hai câu này, Phó Thức Tắc cũng không bị kích thích, sờ vành tai cô: "Vậy sau này có thể em sẽ cảm thấy anh không phải lần đầu tiên."
"..."
Bóng đêm bao phủ, không gian trong lều cũng không lớn, càng lộ ra không khí kiều diễm, Vân Ly đỏ mặt nói: “Anh không thể cứ nói những chuyện cười thế này.”
Phó Thức Tắc không hề che giấu lời nói của mình, lười biếng nói: "Bản tính khó dời mà."
"..."
Đùa thì đùa, Phó Thức Tắc không quên sự lo lắng của Vân Ly.
Hai người tiếp tục gấp đèn lồng, Phó Thức Tắc dùng đèn lồng đập nhẹ lên chóp mũi Vân Ly.
Cô cười né tránh, Phó Thức Tắc ôm cô, ghé vào tai cô nói từng chữ: “Ly Ly, đã lâu rồi anh không vui vẻ như ngày hôm nay.
Không phải vì đi cắm trại, cũng không phải vì ngắm sao.”
Anh hôn vào tai cô: "Là bởi vì em."
...
Ngủ tới một giờ sáng, Vân Ly nghiêng người về phía Phó Thức Tắc, trong bóng tối không nhìn thấy anh, nhưng cô lại nhìn thấy anh ở nơi đó.
Thấy cô chưa ngủ, một tay anh xoa mặt cô, Vân Ly mơ mơ màng màng áp mặt vào tay anh ngủ.
Bị cơn gió nhẹ đánh thức, trực giác mách bảo Vân Ly rằng Phó Thức Tắc không có ở đây.
Cô bật đèn flash trên điện thoại lên, bên cạnh không có ai.
Bốn giờ sáng.
Cô có chút mờ mịt, điện thoại di động của anh vẫn còn ở trong lều.
Sau một lát, Vân Ly thay đồ xong.
Trong làn gió mát lạnh, Vân Ly ôm chặt áo khoác, đi về phía bụi cỏ cô và anh đã đi buổi tối hôm qua.
Trên đường đi không hề có tiếng động, chỉ có tiếng giày giẫm lên cành cây phát ra tiếng lách cách, gần đến nơi, Vân Ly đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh ngồi trên một mỏm đá bên hồ cách đó không xa, mặc vài lớp áo, bóng lưng thon gầy, trên tay còn kẹp điếu thuốc.
Khi anh thở ra, khói thuốc màu xám xuất hiện, lượn lờ trong không khí.
Có vẻ như anh đang thẫn thờ, trên đường Vân Ly đi tới chỗ anh phát ra rất nhiều âm thanh, nhưng anh vẫn không phát hiện ra.
Đứng bên cạnh, Vân Ly mới nhìn thấy anh đặt trên mỏm đá một cái ví đựng thẻ, bên trong có thẻ của một người nào đó.
Từ đó tới giờ, Vân Ly không hỏi anh trước kia đã xảy ra chuyện gì đã khiến Phó Thức Tắc trở nên trầm mặc, ít nói còn tạm thời nghỉ học như vậy, cô chỉ cảm thấy chắc chắn vô cùng khổ sở nên không nhắc lại chuyện đó.
Vân Ly không biết anh đã phải chịu đựng những gì.
Nhưng chắc chắn không phải là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Khi Phó Thức Tắc lấy lại tinh thần thì cô đã tới rồi, anh dập điếu thuốc đi, tự nhiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Trên người anh đầy mùi khói thuốc, Vân Ly nhìn bao thuốc lá đã bóc chỉ còn vài điếu.
Phó Thức Tắc mở áo khoác của mình, ôm Vên Ly rúc vào trong ngực anh.
Lúc này trên núi cũng khoảng gần không độ, Vân Ly không biết anh đã ngồi đây bao lâu.
Mặt hồ lung linh huyền ảo, sóng nước lăn tăn gợn nhỏ.
Cô liếc nhìn ví đựng thẻ, lúc này có thể nhìn rõ một nửa tấm thẻ trường kia: “Lần trước em nhìn thấy trong ví đựng thẻ này của anh, hình như có thêm một tấm thẻ của người khác.”
Phó Thức Tắc im lặng trong giây lát, “ừm” một tiếng.
Vân Ly đợi anh nói câu tiếp theo, nhưng chỉ đợi được một khoảng yên tĩnh.
Sự yên lặng này giống như tảng băng trên biển ngăn cách hai người, làm cho cô cảm thấy hai người có khoảng cách.
Vân Ly liên tục đếm nhịp tim của anh, một lúc lâu sau, anh xoa mặt cô, hỏi: “Không ngủ được sao?”
Anh không hỏi, đánh thức em sao, mà hỏi, không ngủ được sao.
Anh đã đi ra đây một khoảng thời gian.
"Không phải, em bị gió đánh thức.
Không nhìn thấy anh." Vân Ly giấu sự lạc lõng trong lòng: "Gần đây tình trạng mất ngủ của anh lại tăng thêm à?”
Phó Thức Tắc: "Cũng không đến nỗi."
"Nếu anh không ngủ được, có thể nói cho em nguyên nhân được không?” Cô giải thích: “Sau khi anh nói cho em rồi, có thể tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”
Phó Thức Tắc cũng không nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, anh mơ một giấc mộng.
Anh đứng trước tầng lầu Học viện Điều khiển, con đường ẩm ướt, mưa xối xả không ngừng, anh mặc đồng phục đội Unique, toàn thân ướt đẫm, Vân Ly đứng trong mưa, người không ướt, đưa cho anh một cái ô.
Chỉ có chuôi và cán, không có tán ô.
Sau khi mở ô ra, mưa tạt mạnh vào người họ, người trước mặt anh cũng bị xối ướt.
Mơ tới đây thì anh tỉnh lại, Vân Ly vẫn ngủ ngon.
Anh vẫn ngồi thừ người ở bên hồ mênh mông, gió lạnh thổi qua nhưng anh không di chuyển.
Từ lần đầu tiên gặp cô cho tới bây giờ, tóc của Vân Ly đã dài tới xương bả vai, màu tóc cũng đã phai dần.
Anh cúi đầu, ngón tay cuộn lấy tóc cô, cảm thấy trái tim lạnh lẽo bỗng nhiên tìm thấy nguồn nhiệt.
Một lúc lâu, anh mới nói: "Dạ dày hơi khó chịu."
"A." Vân Ly tin anh, tay đặt trên bụng anh cách một lớp áo: “Chỗ này à?” Cô nhíu mày: “Em nhớ bơ không bị quá hạn, nhân bánh cũng mới làm, lẽ nào là ly bia kia!”
Vân Ly nhớ tới ly bia Cố Khải Minh đã đưa, dáng vẻ suy diễn của cô như con chuột hamster đang suy nghĩ, Phó Thức Tắc cảm thấy buồn cười, tâm trí tập trung hết trên người cô, nói: “Không phải chỗ đó.”
"Vậy ở đây à?" Tay Vân Ly hơi di chuyển xuống.
"Không phải."
"Nơi này?"
"Không phải." Anh nói: "Cách quần áo không đoán ra được đâu."
"..."
Lòng Vân Ly nóng như lửa đốt, không quan tâm anh có cố ý hay không, kéo áo lên luồn tay vào.
Cô tìm thấy cơ bụng nóng ấm của anh.
Cô dò lên trên thăm dò, dừng lại ở một vị trí: "Đây à?"
Đầu ngón tay của cô mềm mại, dán vào cơ thể anh giống như đốt lên từng ngọn lửa, rõ ràng đang là mùa đông nhưng toàn thân anh lại trở nên khô nóng.
Anh nhìn xương quai xanh của cô, gật đầu.
Anh vô thức nghịch tóc cô nhiều lần, bỗng nhiên Vân Ly nói: “Hay là chúng ta ở cùng nhau?”
"..."
Trong giọng nói của cô không mang hàm ý khác: "Đến khi bắt đầu học kì, em có thể thuê một căn nhà có hai phòng ngủ, như vậy một ngày ba bữa của anh sẽ có quy luật hơn, điều dưỡng dạ dày của anh.”
Phó Thức Tắc nói đùa bằng giọng điệu bình tĩnh: “Vậy thì có khi giấc ngủ càng không có quy luật.”
Vân Ly: "..."
Nhìn theo gương mặt bình tĩnh của anh, ý cười mang theo nét nhu hoà dễ khiến người ta phạm tội, Vân Ly cố gắng gạt bỏ lo lắng của anh: “Anh yên tâm, em sẽ không có bất cứ ý đồ không an phận nào.”
Phó Thức Tắc nở nụ cười: "Có thể anh sẽ có."
Vân Ly: "..."
Sau khi trời sáng, thu dọn xong hành lý rồi chuẩn bị lên đường trở về.
Cả đêm Phó Thức Tắc không ngủ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, cả đường đi cũng không nói lời nào.
Gần tới Thất Lý Hương Đô thì nhận được điện thoại của ba anh, chỉ nói chuyện vài câu.
Sau khi nhận điện thoại xong, Phó Thức Tắc không tập trung lái xe.
Vân Ly cũng đã học lái xe, có thể cảm nhận được bây giờ anh đạp ga và đạp phanh gấp hơn lúc nãy.
"Bà ngoại anh nằm viện, từ mấy ngày trước." Phó Thức Tắc không để lộ tâm trạng.
Bình thường anh sẽ đưa cô lên lầu, Vân Ly có thể cảm nhận được anh lo lắng, lúc cô đến gần, mở cửa xe ghế lái, cúi xuống ôm lấy cổ anh.
"Có chuyện gì anh có thể nói với em." Cô hôn gò má của anh, mới buông ra.
Phó Thức Tắc gật đầu.
Cô quay về ngủ bù, khi tỉnh lại đã là mười giờ, Phó Thức Tắc gửi tin nhắn báo cho cô rằng anh đã tới bệnh viện, tình huống của bà ngoại anh vẫn ổn định.
Nói chuyện qua loa vài câu, nhớ tới chuyện đi cắm trại, trong lòng Vân Ly có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Đặng Sơ Kỳ.
Đặng Sơ Kỳ đã đợi một ngày: "Nghe Phó Chính Sơ nói hai người cùng đi cắm trại?"
"Ừm."
"Qua đêm?"
"Ừm..." Vân Ly giải thích: "Bọn tớ đều ở trong lều vải, huống chi cảnh tối lửa tắt đèn có thể xảy ra chuyện gì được."
Đặng Sơ Kỳ không nhịn được cười, kích động nói: "Chính là cảnh tối lửa tắt đèn thì mới có việc để xảy ra!"
Giọng điệu của cô ấy tràn ngập chờ mong, Vân Ly vẽ vòng tròn trên tờ giấy, thở dài: “Không phải đâu Kỳ Kỳ.”
"Có chuyện gì? Hai người cãi nhau?"
"Không phải..." Vân Ly không biết miêu tả loại cảm giác ngăn cách này như thế nào: “Một tháng qua ngày nào bọn tớ cũng rất vui vẻ.”
Giọng nói của cô nhỏ một chút: “Nhưng vấn đề là, anh ấy không nói cho tớ mọi chuyện.
Tính cách của anh ấy rất tốt, bọn tớ có thể ở chung rất vui vẻ.”
"Tính cách anh ta rất tốt à? Không nhận ra.” Đặng Sơ Kỳ quan tâm tới nửa câu sau.
"..."
"Vậy cậu có hỏi anh ta không?” Đặng Sơ Kỳ hiểu rõ tính cách của Vân Ly, cảm thấy cô sẽ không hỏi thẳng.
"Tớ có hỏi...!Nhưng anh ấy không muốn trả lời, tớ cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa..."
Thảo luận một lúc, không tìm ra phương án giải quyết.
Đặng Sơ Kỳ an ủi cô: “Yêu đương vui vẻ là được rồi, nếu không thì cứ ăn uống vui đùa, đến lúc chia tay rồi hãy nghĩ tới mấy chuyện không vui, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.” Tiện thể cô ấy còn nói cho cô một đống kinh nghiệm yêu đương, cơ bản cũng không giúp ích được gì nhiều cho cô.
Lúc nói chuyện xong đã mười rưỡi, tâm trạng Vân Ly tốt hơn một chút.
Trong nhà không có nước lọc, cô xuống lầu đi siêu thị mua hai chai cầm về.
Vân Dã: [Vân Ly, cuối kì em thi đứng thứ sáu.]
Vân Ly: [Ồ]
Vân Dã: [??]
Nếu như cô cho Vân Dã tiền mua vé máy bay, lúc này Phó Thức Tắc không ở đây, đến lúc bọn họ dọn ra ngoài ở chung có chút lúng túng.
Cô còn đang nghĩ tới việc này, đột nhiên vang lên một tràng cười.
"Cô gái nhỏ."
Vân Ly quay đầu, có một người đứng giữa hai cái cây, vóc dáng khá khó coi, giống như bọc cái gì đó thành hình tròn phía trước người.
Cô cảm thấy cả người căng thẳng, người đàn ông đi thẳng về phía trước, dưới bóng đèn đường, soạt một cái mở bung bọc đó ra.
Vẻ mặt của cô cứng đờ, phản ứng này làm người đàn ông thỏa mãn, anh ta đột nhiên chạy về phía Vân Ly.
Vân Ly theo bản năng ném chai nước về phía anh ta, rồi xoay người vội vã chạy về Thất Lý Hương Đô.
Chạy đến mức chân muốn rời ra, cô mới dừng lại, lá cây rụng lên bả vai cô, cô nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ đuổi theo, hoảng sợ chạy trốn.
Phía sau vô cùng im lặng.
Không chỉ hoảng sợ, Vân Ly còn rất buồn nôn, đám thịt kia vừa béo vừa ghê tởm, còn có tiếng cười vô liêm sỉ của người đàn ông lang thang đó.
Đây là tên biến thái mà trước kia Hà Giai Mộng đã nói sao?
Cô vào trong nhà, khóa trái cửa, tay run run gọi điện thoại cho Phó Thức Tắc.
Sau khi gọi đi, cô bắt đầu tỉnh táo lại.
Anh đã bắt máy, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, dịu dàng gọi cô.
"Ly Ly."
Nghe được tiếng nói của anh, nước mắt Vân Ly suýt nữa trào ra, cô khống chế cảm xúc của mình, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào chúng ta lại gặp nhau?”
Giọng nói Phó Thức Tắc có chút khàn khàn, cả đêm không ngủ, có lẽ sau khi tới đó vẫn còn chưa nghỉ ngơi: “Khoảng mấy ngày nữa.” Anh dừng lại: “Nhớ anh rồi à?”
"Ừm..."
Cô không nói nữa.
Phó Thức Tắc đi tới một chỗ khá yên tĩnh, cảm thấy cô im lặng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Anh cũng có chuyện, Vân Ly không muốn làm anh lo lắng, ngữ điệu giả vờ ung dung: "Không có gì, chỉ là anh không ở đây nên chưa quen."
Cô lại hoảng hốt, đúng là chưa quen thật.
Từ sau khi gặp chuyện với đầu xanh, cô không ra ngoài vào đêm khuya nữa.
Bởi vì một tháng này có Phó Thức Tắc bên cạnh, mọi chuyện đều an toàn, cho nên cô mới ra ngoài một mình lúc hơn mười một giờ.
Vừa bước ra đã thấy hậu quả rồi.
Cô cảm thấy anh ở cạnh mình thì tốt hơn.
Cô nhìn chằm chằm giấy gấp mà anh để lại, sống mũi cay cay, cô hi vọng có anh ở đây, hi vọng anh có thể ở bên cô.
Cô vẫn nghĩ là mình được dạy dỗ đầy đủ, sẽ không xấu hổ khi nói chuyện như vậy ra, nhưng bây giờ, cô rất khó mở miệng.
Lúc này cô mới phát hiện, cô cảm thấy xấu hổ, rất mất mặt, cô tự trách mình lúc đó không đủ can đảm phản kháng tên biến thái đó, cũng tự trách mình đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
Ngày hôm sau, Vân Ly tới cục cảnh sát báo án, bởi vì không có tổn hại gì về người, sự việc lại xảy ra ở chỗ điểm mù camera, cảnh sát chỉ có thể dặn dò cô đừng ra ngoài một mình vào ban đêm, nếu gặp chuyện tương tự xảy ra phải lập tức báo cảnh sát.
Năm nay Tết đến sớm, phần lớn sinh viên đã rời khỏi trường, trong thời gian ngắn Phó Thức Tắc sẽ không trở về, Vân Ly có chút sợ, mua vé máy bay cho Vân Dã hai ngày sau tới đây.
Ngày hôm sau, Vân Ly hoàn thành thực tập ở EAW, cô thu dọn đồ đạc, gặp Lâm Vãn Âm đang canh giữ cửa phòng Từ Thanh Tống.
Vừa ra khỏi cửa, Vân Ly thu hồi ánh mắt của mình, nhanh chóng bước chân đi.
Người phía sau giữ cửa chưa đóng lại, cô quay đầu, Lâm Vãn Âm cũng ra khỏi EAW.
Vân Ly đứng tại chỗ, chờ Lâm Vãn Âm đi trước, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại đi ngang qua chỗ lần trước, mặc dù ban ngày nhưng Vân Ly vẫn sợ hãi, bước nhanh hơn.
An toàn đi qua, Vân Ly mới hoàn toàn thả lỏng.
Đối diện là một người đàn ông đang đi tới, anh ta mặc đồ thể thao đứng đắn, đeo kính râm có viền vàng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, bước chân của Vân Ly cứng đờ..
Nhân lúc Vân Ly chưa kịp phản ứng, anh ta nhanh chóng vạch quần ra.
Điện thoại đã gọi khẩn cấp cho cảnh sát, người đàn ông vẫn còn cố gắng tới gần cô, Vân Ly di chuyển chân, xoay người định chạy, nhưng bên cạnh có bóng người xoẹt qua cô.
Lâm Vãn Âm khoác đàn violon, mặc phong cách Nhật Bản nên nhìn có vẻ yếu đuối.
Nhưng khí thế cô bé hùng hổ, cười lạnh nói: “Mày muốn bọn tao nhìn cái gì? Cho xem một chút.”
Chuyện xảy ra đột ngột, người đàn ông và Vân Ly chưa kịp phản ứng gì.
Động tác của Lâm Vãn Âm không nhỏ, lấy đàn violon xuống, dáng vẻ giống như muốn liều mạng với anh ta.
Người đàn ông lần đầu gặp phải phản kháng như vậy, mặt đổi sắc xách quần chạy.
Bị vướng quần, tốc độ chạy của người đàn ông cũng không nhanh.
Lâm Vãn Âm không buông tha anh ta, tháo giày đuổi đánh, đến khi anh ta chạy xa rồi mới ném giày về hướng anh ta chạy trốn.
"Đừng để tao gặp mày lần nữa, thằng ngu, lần sau mà gặp tao cắt!” Cô bé hét to về phía bóng lưng kia, giọng nói của cô bé trong trẻo, vang xa trăm mét.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Ly: Em có ý đồ không an phận, nhưng em không dám nói.
Phó Thức Tắc: Anh có ý đồ không an phận.