Type: Thanh Hương
Vòng đấu tự do Nick chỉ đánh hai trận, tất cả các đối thủ còn lại đều từ bỏ quyền tham gia, nàng chỉ ngồi ở khu vực chờ ăn nho khô, nhìn thứ hạng không ngừng tăng. Đối mặt với một sát thần dù đã hạ thủ lưu tình nhưng vẫn khiến đối thủ tàn tật suốt đời, những người dự thi đều cảm nhận rõ ràng sự kém cỏi bất lực của người bình thường. Hải Yêu sẽ trở thành người đứng đầu vòng đấu tự do, đây đã là sự thực chắc như đinh đóng cột. Khi tất cả các trận đấu đều đã kết thúc, khán giả chờ đợi Suleiman xuất hiện phát biểu ý kiến tổng kết và trao phần thưởng cho những người xuất sắc, nhưng qua hồi lâu, bên trong căn lều chống nắng màu vàng kim vẫn mãi không thấy có động tĩnh gì.
Sau trận đấu tàn khốc khiến Chinguil của cấm vệ quân mất đi cánh tay, mọi người đều nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh lục ăn vận sang trọng bước vào trong căn lều của hoàng đế. Ở Istanbul, không ai không biết người có ngoại hình xuất chúng như hắn – thống lĩnh cấm vệ quân “Kỵ sĩ vàng” Almaang. Cấm vệ quân là đội thị vệ trực thuộc tinh nhuệ nhất của sultan, hoàng đế đang suy nghĩ gì vậy? Lẽ nào nguyên nhân chính trị khiến việc xếp hạng trở nên khó khăn? Mọi người nghi ngờ đoán già đoán non, trước khi thấy kết quả, không ai chịu ra về trước.
Suleiman cũng đang ở tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chỉ nửa tiếng trước thôi, Almaang – người hầu cận ông ta tín nhiệm nhất vào trong lều, thỉnh cầu được đấu với Hải Yêu một trận.
Một người có quân hàm đế quốc cấp cao không nên tham gia vào cuộc cạnh tranh đẫm máu này mới phải, nếu chẳng may trọng thương tử vong, quốc gia sẽ phải gánh chịu tổn thất. Suleiman hết lời khuyên nhủ nhưng Almaang vẫn cứ khăng khăng, còn đẩy trận đấu này lên mức độ tự tôn.
“Xin bệ hạ thứ lỗi cho sự cố chấp của thuộc hạ, trong dòng máu của thuộc hạ, thứ chảy trước nhất chính là sự tôn nghiêm của một võ sĩ”. Almaang dứt lời, hoàng đế không thể không đồng ý. Trong trái tim những dũng sĩ Ghazi, tự tôn còn quan trọng hơn mạng sống, nếu không đồng ý, thảm kịch nhất định sẽ xảy ra.
Về phía Hayreddin, năm tháng trước, Nick đã sớm kết thù với Almaang, sau khi biết có cơ hội được đánh đã đời một trận với hắn trước mặt tất cả mọi người, nàng liền hưng phấn xoa xoa hai tay vào nhau. Trận đấu đã được quyết định, sắc mặt của Hayreddin không được tốt cho lắm.
Vốn dĩ hắn không muốn can dự vào cuộc tranh chấp giữa giới quý tộc cũ và phe quân đội mới, Almaang là một trong những nhân vật đại diện cho phe quân đội mới, đắc tội với hắn không phải là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng để Nick thoải mái nhận thua là chuyện bất khả thi, Almaang đương nhiên cũng như vậy.
Victor nhìn trái ngó phải, hỏi: “Cứ để Nick dạy cho hắn ta một bài học, nương tay giữ lại chút thể diện, chắc là không sao?”.
Hayreddin sầm mặt xuống đáp: “Không thể nào. Nương tay chỉ có thể dùng được khi thực lực chênh lệch cực lớn mà thôi. Khả năng thực chiến của Almaang còn hơn cả Sói Đất, cố ý thả cho một đối thủ như vậy chẳng khác nào tự đưa mình vào đường chết. Nếu đấu, nhất định phải dốc toàn lực”.
Victor cả kinh: “Vậy phải làm sao?” Hayreddin lắc lắc đầu.
Almaang thay áo choàng, mặc một bộ quần áo gọn gàng, đích thân ứng chiến. Hắn vốn dĩ là dân châu Âu da trắng, thuở ấu thơ là tù binh chiến tranh, tiếp nhận lễ rửa tội ra nhập “Koran” từ khi còn nhỏ, sau đó được đào tạo trở thành quân nhân Ottoman trung thành nhất. Chế độ lựa chọn Koran vô cùng hà khắc; tướng mạo, thân hình và năng lực của Almaang đều là vạn người có một, có thể coi như đạt chuẩn mực hoàn hảo của quân nhân. Hắn thẳng lưng đứng đây, mái tóc màu vàng kim nhạt bên dưới chiếc khăn quấn của người Hồi giáo ánh lên trên khuôn mặt lạnh lùng, đôi con ngươi sắc bén sáng lấp lánh như ngọc lục bảo.
“Tôi sẽ dùng đao cong”. Người khiêu chiến lôi vũ khí dắt bên hông ra.
Nick liếc mắt nhìn: “Nghe nói biệt danh của anh là “Kỵ sĩ vàng”, kỹ thuật cưỡi ngựa rất giỏi”.
Ngài thống lĩnh ngẩng đầu mỉm cười: “Hải Yêu không giỏi cưỡi ngựa, vậy thì cũng dựa vào hai chân để tác chiến vậy”.
Nick không chút khách khí độp lại: “Một chọi một, muốn đánh thì dùng hết bản lĩnh, tôi không muốn chiếm lợi thế của anh trên phương diện này!”.
Những lời này có tính khiêu khích vô cùng ghê gớm, sắc mặt Almaang lập tức tái đi.
Vầng mặt trời ngả về Tây, ráng chiều dần dần nhuộm đỏ bầu trời, chính giữa quảng trường Taksim trang nghiêm, trận đấu truyền kỳ lưu danh ngàn năm bắt đầu trước sự chú ý của hàng vạn người.
Almaang cưỡi trên con ngựa trắng mang tên “Thú một sừng” nổi danh khắp Istanbul nhờ thân hình tuyệt mĩ và huyết thống quý do nhà vua ban tặng, kết hợp với uy danh của “Kỵ sĩ vàng”, cả hai hợp thành cảnh giới người ngựa đồng lòng. Về phần Nick, trong mắt nàng, lừa và ngựa chỉ khác nhau ở giá tiền, nguyên nhân con ngựa nhỏ Lily được cô chủ ưu ái là vì “nghe nói giá cả của nó rất đắt”, nhưng tổng cộng cũng chẳng cưỡi được mấy lần. So về kỹ thuật cưỡi ngựa, Nick đã thua trước một khoảng lớn.
Luận về vũ khí, Almaang sử dụng một thanh đao lưỡi cong. Đây là loại binh khí nặng nề nhất định phải sử dụng bằng cả hai tay, nhưng lưỡi đao dài một mét hai, quỹ đạo trên đất bằng không được rộng, chỉ khi sử dụng phối hợp với chiến mã mới có được uy lực lớn nhất. Trên chiến trường, những kỵ binh Hồi giáo có thể dựa vào lưỡi dao sắc bén cùng đà chạy của chiến mã để chém đôi kẻ địch mà tốn chút sức lực nào. So với lưỡi hái có thể tách ra gấp vào của Nick, thanh đao lưỡi cong quá dài này thiếu đi đôi phần linh hoạt.
So sánh thực lực tổng hợp, Hải Yêu dường như yếu hơn một chút, còn xét trên mấy chục chiêu đối chiến vừa qua, trình độ của cả hai không phân cao thấp.
Almaang từng tiếp nhận chế độ huấn luyện kỵ binh nghiêm cẩn của Ottoman, khác với vẻ ngoài anh tuấn của mình, đao pháp của hắn mạnh mẽ sắc sảo, động tác không chút màu mè dư thừa. Võ nghệ của Nick lại được trui rèn trong những trận chiến sinh tử, nhẹ nhàng phiêu dật, kỳ dị khó đoán. Một bên là lưỡi hái khổng lồ linh động mãnh liệt, một bên là thanh đao cong tuy nặng mà cầm nhẹ tựa lông hồng, tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên không dứt, hai cao thủ phong cách khác hẳn tỉ thí cùng nhau, thể hiện những kỹ năng vượt trội khiến người xem choáng váng.
Không một ai hò hét, không một ai vỗ tay, khán giả đều nín thở tập trung, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Almaang thầm kinh hãi. Hắn vốn cho rằng lực tay yếu ớt của phụ nữ nhất định là nhược điểm lớn nhất của Hải Yêu, nhưng lúc binh khí chạm nhau, lực sinh ra từ lưỡi hái khổng lồ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Càng đáng sợ hơn là khả năng tháo rời khiến lưỡi hái có thể khéo léo tấn công ở đủ mọi góc độ. Vẻ mặt Nick vẫn không hề thay đổi, nhưng lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng đã quá coi thường tên quân nhân nhìn có vẻ sung sướng an nhàn này rồi, ngoại trừ thuyền trưởng, Almaang là đối thủ manh nhất nàng từng gặp, cả kỹ thuật giật cương ngựa kia nữa, đã khiến nàng mấy lần rơi vào thế nguy hiểm.
Lại một đợt đụng độ nữa qua đi, Nick tách lưỡi hái ra làm hai phần bổ mạnh tới, mắt thấy có thể chém xuống ngựa của Almaang, nhưng người đàn ông này thành thạo vặn người trên lưng ngựa tránh được. Thắt lưng! Nick nhìn thấy cơ hội, lập tức xoay dao chém, không ngờ đó là sơ hở Almaang cố tình để lộ dụ nàng mắc bẫy, lưỡi hái còn chưa kịp bổ xuống, hắn đã thúc ngựa thoát ra, tấn công phía sau lưng Nick.
Almaang người ngựa đồng lòng, sức chiến đấu được tăng lên đáng kể, còn kinh nghiệm trên lưng ngựa của Nick lại quá ít, nàng cầm đao ngăn chặn đòn tấn công phía sau, nhưng lại bất cẩn chém trúng phần mông của Lily. Người mới thường rất dễ vung vũ khí đâm vật cưỡi bị thương, con ngựa cái hí lên một tràng, tung bốn vó đạp vào không khí rồi chạy ra khỏi sân đấu, mặc Nick kéo dây cương thế nào cũng không chịu quay lại.
Màn lấy đá đập chân mình thế này quả thật khó coi vô cùng, Nick hét lớn ghìm ngựa lại, nhưng con ngựa lại chỉ đi lòng vòng một chỗ, khiến nàng luống cuống toát hết mồ hôi.
Almaang thả lỏng dây cương, móng trước của con “Thú một sừng” nhấc hẳn lên, khoe tư thế đứng thẳng rất bảnh.
“Đã thấy hối hận vì chọn ngựa để tỉ thí chưa?” Khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười cay nghiệt: “Đi đổi một con ngựa mới đi, con này không được thì đổi con khác, tôi đánh với cô đến tối cũng chẳng sao, tôi không muốn chiếm lợi thế của cô trên phương diện này!”.
Trước trận đấu, chính nàng đã nói câu này, giờ đã lại hoàn cố chủ, Nick tức đến nỗi gân xanh gồ lên đập loạn nhịp. Nhưng Lily sống chết không chịu nghe lời, nàng chẳng còn cách nào khác. Các trọng tài chạy tới thương lượng một lúc với Suleiman, rồi đưa ra quyết định cho phép Hải Yêu được phép thay ngựa.
Tranh thủ thời gian đám người đi chuẩn bị ngựa, Nick chạy về địa bàn nhà mình, ngửa đầu uống ừng ực hết nửa túi nước lạnh. Victor lau mồ hôi túa ra trên trán, giọng nói run rẩy khuyên: “Dừng ở đây thôi! Tôi khổ tâm đại phẫu giúp cô nhanh nhẹn hoạt bát không phải là để nhìn thấy cơ thể cô bị xẻ thịt ở đây đâu!”.
“Xì! Ai bị xẻ thịt ở đây chứ? Ai! Chỉ vì ông đây không biết cưỡi ngựa thôi, nếu không đã chém chết cái tên mắt xanh kiêu ngạo kia từ lâu rồi!”.
“Nhưng chính em là người chọn kỵ chiến mà, không thể thay đổi được nữa”. Giọng nói của Hayreddin vẫn trấn tĩnh như thường.
Nick phiền não nghiến răng kèn kẹt: “Tôi không căn chuẩn được khoảng cách! Cưỡi ngựa cứ lắc la lắc lư, tôi không đoán được lúc nào nên ra tay! Ngựa cũng không nghe lời!”.
“Người đâu, dắt Sấm Sét ra đây”. Hayreddin lớn tiếng dặn dò. “Sấm Sét” là con ngựa của hắn, một con ngựa Ả Rập thuần chủng có giá trị liên thành. Để tương xứng với thân hình cao lớn của Hayreddin, Sấm Sét cũng cao lớn hơn hẳn những con ngựa bình thường, khác một thước có thừa, cơ thịt rắn chắc tứ chi thon dài, toàn thân đen bóng, không có lông tạp, đích xác là thần mã phi phàm.
Đám người hầu nhanh chóng đổi yên và cương của con Sấm Sét, điều chỉnh lại bàn đạp để phù hợp với chân đội trưởng Nick.
“Đây là con ngựa tự tay tôi huấn luyện, em cũng từng ngồi rồi, có lẽ nó sẽ nghe lời hơn những con khác đôi chút”. Hayreddin vuốt cổ Sấm Sét, đặt dây cương vào tay Nick: “Kỹ thuật cưỡi ngựa không phải là luyện ngày một ngày hai mà có được, nhưng trên thế giới này còn nơi nào chao đảo kinh khủng hơn boong thuyền chứ? Thử nhớ đến những con sóng cao đến hơn mười mấy mét trong những ngày mưa bão xem, lúc chiến đấu trên thuyền, em phán đoán khoảng cách cũng không chuẩn sao?”
“Thuyền trưởng…”.
“Đừng so sánh điểm yếu của mình với điểm mạnh của kẻ khác, thử quấn lấy hắn xem, nếu vẫn không được, dùng một đòn quyết định thắng bại”.
Nick nghiền ngẫm những lời Hayreddin nói, giẫm lên bàn đạp, bật người lên ngựa.
Sấm Sét cao lớn hơn Lily rất nhiều, chỉ là đổi ngựa thôi mà tầm nhìn đã hoàn toàn khác hẳn. Thật ra ngựa chiến cũng chẳng phải yếu tố quyết định, binh khí phải dài, thể lực phải khỏe, mới có bản lĩnh lấy một địch trăm. Nick cưỡi trên con ngựa cao lớn của thuyền trưởng, độ cao ngang bằng với Almaang, lực chém xuống cũng lập tức mạnh thêm một bậc.
“Cha!!”.
Hét lên một tiếng đầy dũng mãnh, Hải Yêu lấy tốc độ mưa giật gió gào xông tới tấn công, tia lửa do binh khí va chạm bắn ra xung quanh, cổ tay của Almaang tê dại, hắn gắng đỡ lấy cú tấn công mạnh mẽ ấy, thúc ngựa chạy dạt ra xa. Đao cong thuộc loại binh khí dài, nhược điểm chết người là khi cận chiến sẽ không thuận tay, vì vậy Almaang có ý đồ lợi dụng kỹ năng cưỡi ngựa thuần thục để duy trì khoảng cách vừa đánh vừa chạy. Nhưng có được sự chỉ điểm của thuyền trưởng, Nick nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo áp sát; thu ngắn một tấc thì nguy hiểm thêm một nấc, khí thế của “Kỵ sĩ vàng” liền giảm xuống.
Tình hình cuộc chiến một lần nữa đảo ngược! Trái tim của khán giả theo dõi thót lên tận cổ, ngay cả chớp mắt cũng không dám, ai nấy nhìn chằm chằm vào chiến trường, chỉ sợ bỏ lỡ một tình tiết gay cấn nào đó.
Almaang cũng chẳng phải tay vừa, sau hai lần đánh giáp lá cà, hắn liền hiểu ra chiến thuật của Nick. Đầu óc hắn lạnh lùng bình tĩnh, tay chân không vì thế mà rối loạn, lần thứ ba khi Nick sáp tới quấn lấy, hắn vừa chặn lại đồng thời nhảy lên tung chân, chỉ thấy Sấm Sét hí lên một tiếng, Almaang đã dùng phần đinh thúc ngựa trên giày đá mạnh vào người nó một cú. Cho dù đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, suy cho cùng ngựa vẫn là động vật, Sấm Sét bị đau liền lui vài bước theo bản năng. Khoảng cách chính là sinh mệnh,
Nick vươn tay vuốt ve bộ lông đen bóng của con ngựa, lòng bàn tay đỏ tươi, nàng lập tức gầm lên: “Khốn kiếp, sao ngươi dám đá ngựa của ta! Đây là ngựa của thuyền trưởng!”.
Almaang lạnh lùng đáp: “Chiến thuật đinh thúc ngựa là một trong những phương pháp tác chiến thường dùng nhất của kỵ binh Ottoman, cô thiếu những hiểu biết thông thường, không có nghĩa là tôi không được dùng”.
Nick phẫn nộ quay đầu lại nhìn về phía trọng tài, chỉ thấy hai tay trọng tài run rẩy giơ cao lên vài lần, rồi cuối cùng vẫn co rúm lại ra hiệu bằng tay: “Không phạm quy”.
Ngựa, ngựa, ngựa! Tất cả đều vì Almaang am hiểu kỵ mã nên mới có thể áp chế nàng hết lần này đến lần khác! Nick chùi máu trên tay vào quần, giận trong lòng như muốn phun ra
“Nếu đánh tiếp thì trời sẽ tối mất”. Nàng nói.
“Vậy cô muốn sao?”.
“Dứt khoát luôn đi, một đòn phân thắng bại”.
Almaang lướt mắt nhìn sắc trời, ánh tà dương sắp ngả xuống đường chân trời. Trải qua cuộc chiến kịch liệt, thể lực của cả hai đều suy kiệt đến trạng thái nguy hiểm, sự am hiểu về chiến lược của cả hai bên về nhau càng khiến cuộc chiến này rơi vào tình cảnh bế tắc không có điểm kết thúc. Almaang nhìn vũ khí của mình, va đập nhiều lần với lưỡi hái nặng nề khiến thanh đao nổi tiếng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cứ tiếp tục dây dưa thế này cũng không có lợi cho hắn.
“…Được!” Hắn đồng ý với lời đề nghị của Nick, hai người chia nhau chạy đến hai đầu sân đấu cách đối phương hơn hai trăm mét, mặt đối mặt ghìm cương đứng yên.
Tà dương như máu, hai chiến sĩ dũng mãnh cầm vũ khí đối đầu, kéo thành hai cái bóng rất dài trên sân đấu.
Suleiman dẫn đầu, tất cả các vị quan lớn quý tộc đều ra khỏi lều, còn khán giả trên khán đài lại không hẹn mà cùng đứng hẳn cả người dậy.
Quảng trường Taksim im lặng không một tiếng người, vô số những lá cờ chiến tung bay phần phật trong gió. Sấm Sét và Thú Một Sừng, hai con bảo mã một đen một trắng phì phì đằng mũi, móng trước không ngừng cào trên nền đất cứng.
Lá cờ hình hoa tulip dựng thẳng trên cao đột nhiên được phất xuống dưới ánh mắt chăm chú của hàng vạn người.
“Hây!!!”
“Cha!!!”.
Theo sau là tiếng gầm thét dữ dằn, hai kỵ sĩ và ngựa lao vào nhau như những viên đạn.
Trên lưng con ngựa đang lồng lên, tâm trí Nick hoàn toàn tập trung. Giống như boong thuyền hay con sóng lớn thuyền trưởng đã nói, hãy cứ coi như mình đang ở trên con thuyền Hải Yêu! Từ xa xa, Almaang nhìn thấy Nick phủ phục thân mình, cả người co lại trên lưng Sấm Sét, từ hướng chính diện, chỉ nhìn thấy bờm của con ngựa đen tung bay.
Nàng ta đang nghĩ gì vậy? Nàng ta sẽ dùng chiến thuật gì?
Đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi, tốc độ chiến mã phi điên cuồng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thắng bại nằm ở lúc này đây!
Thời gian đột nhiên như dừng hẳn lại, vó ngựa làm bụi đất bắn tung lên, tua rua trên yên ngựa bạc lay động, mỗi một chi tiết đều rõ ràng sống động ngay trước mặt. Chính vào thời khắc Almaang chuẩn bị nhấc đao lên, hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng không thốt nổi lên lời –Hải Yêu đang đứng trên lưng ngựa!
Ngay từ lúc chạy lấy đà, Nick đã thoát khỏi bàn đạp rồi, hai chân giẫm mạnh lên yên xong, nàng liền mượn lực va đập cực lớn nhảy bật lên, cả người lao đi giống như mũi tên rời khỏi dây cung!
Khoảng cách! Khoảng cách vẫn luôn có lợi cho Almaang vào thời khắc quan trọng này đã phản bội lại hắn!
Ưu thế của việc bật nhảy, vũ khí hình dáng khổng lồ dài đến hai mét, Hải Yêu đã nắm chắc cơ hội ra tay đầu tiên! Thân hình thiếu nữ linh hoạt bật lên mềm mại uyển chuyển, đồng xu vàng trước ngực lóe sáng, lưỡi hái cực lớn vẽ một hình vòng cung màu bạc hoàn mỹ trong không trung.
Người sượt qua nhau.
Almaang cảm thấy tốc độ của ngựa dần dần chậm lại, tiếp theo đó, cơ thể trở nên nặng nề, một luồng dịch nóng ấm tanh nồng bắn thẳng vào mặt.
Là máu!
Cái đầu duyên dáng của con chiến mã đã lìa khỏi cổ, quán tính cực lớn khiến nó đưa vị chủ nhân chạy thêm hơn mười mét nữa mới rầm rầm đổ gục, máu nóng phun thẳng lên người Almaang.
“Ngã ngựa!!” Trọng tài vung cờ lên, gào to.
Cùng lúc đó, Nick nhảy lên từ lưng con Sấm Sét cũng không quay về lưng ngựa, hai chân nàng giẫm chuẩn xác lên mặt đất.
Hai người đồng thời rơi khỏi lưng ngựa! Theo quy tắc truyền thống, cuộc chiến của cả hai nên dừng lại tại đây.
Nhưng cuộc quyết đấu giữa cả hai còn lâu mới kết thúc, khắp người dính toàn là máu, Almaang tức đến run cả hai tay. Vật cưỡi là anh em của kỵ binh Ottoman, con ngựa thân yêu của hắn, người bạn đồng hành của hắn đã bị con nhỏ khốn kiếp kia chém chết như chém giống trâu bò gia súc.
Còn thứ Nick chờ đợi chính là khoảnh khắc này, cái tên có sở trường cưỡi ngựa cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, rơi xuống địa bàn Hải Yêu kiểm soát.
Hai người hoàn toàn mất sạch lý trí, không hề nghe thấy tiếng của trọng tài, vung hung khí trong tay lên dũng mãnh tiếp tục lao vào nhau. Máu thịt bay tứ tung trên sân đấu, thoáng chốc hai bên đều đẫm máu, dáng vẻ như thể phải liều mạng đến cùng!
“Hòa rồi hòa rồi! Không được đánh nữa! Tất cả dừng tay!” Suleiman luống cuống bốc hỏa từ lâu, vội dẫn theo mấy vị hoàng tử và người hầu hét lớn xông vào trong sân nhưng bất lực, dù người tuy đông, nhưng không ai có thể ngăn cản được hai con thú dữ mắt vằn đỏ lao vào giết nhau.
Tình thế đang nguy cấp, một tiếng “đoàng” cực lớn vang lên, mùi thuốc súng ngập tràn trong sân, phát súng của Hayreddin đã bắn xuống phần đất giữa hai người đang đánh nhau. Hai người khựng lại một lúc, từng người được binh sĩ phe mình giữ tay, kéo qua kéo lại lôi đi.
“Bỏ ra! Hôm nay thần nhất định phải làm thịt con nhỏ nhãi nhép này!” Khăn trùm đầu của Almaang đã xổ tung, mái tóc màu vàng nhạt xõa xuống, khuôn mặt tinh tế dính đầy máu ngựa bầy nhầy, nếu người ngăn cản không phải là đại hoàng tử, hắn đã đánh rồi.
“Ai làm thịt ai? Thêm ba mươi giây nữa, ông đây sẽ chém ngươi đến nỗi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra! Tên khốn kiếp nhà ngươi… ưm ưm ưm!!” Nick nổi trận lôi đình như tên lưu manh giơ ngón giữa lên chửi thề, nhưng được Hayreddin bịt miệng lại ôm vào lòng. Nick giãy dụa không chịu, như một con cá rời khỏi mặt nước quẫy đạp quyết liệt.
Cuộc chiến tạm thời bị khống chế, Suleiman cảm thấy vừa bất lực lại vừa buồn cười với cô bé bướng bỉnh như con ngựa hoang này. Thời gian không chờ đợi ai, ông ta đứng giữa hai người, hai tay giơ lên cao, tuyên bố với mọi người bằng giọng nói âm vang sang sảng: “Trận đấu kết thúc! Hai bên hòa! Ta cảm thấy vô cùng tự hào khi có được những võ sĩ dũng mãnh như các khanh, Thánh Alla phù hộ, đế quốc Ottoman vạn tuế!” Nối tiếp theo những lời của ông ta, hàng vạn người đồng thanh hô to:
“Thánh Alla phù hộ!”
“Hoàng đế vạn tuế! Đế quốc Ottoman vạn tuế!”
Hoạt động xoa dịu vô cùng quan trọng, một bậc minh quân như Suleiman đương nhiên sẽ không bao giờ coi thường công tác thu dọn tàn cục. Ông ta nắm tay Almaang, trước mặt tất cả mọi người tuyên bố sẽ ban tặng cho hắn một con ngựa tốt nhất có thể tìm được trong lãnh thổ Ottoman.
Lý trí của Almaang khiến hắn dần dần bình tĩnh lại, là thống lĩnh cấm vệ quân, hắn đương nhiên không thể trở mặt với nguyên soái hải quân chỉ vì một con ngựa được. Hoàng đế đã đích thân bắc thang, thân là thần tử không lý nào lại không thuận theo. Almaang lập tức chỉnh lại quần áo đặt tay lên vai hành lễ, cảm tạ món quà hào phóng của hoàng đế.
Suleiman quay người đi, Nick vẫn đang bị Hayreddin siết chặt vào lòng, bĩu môi phồng má bất mãn một mình. Nhìn thấy cảnh ấy, hoàng đế cũng không nén được khẽ mỉm cười.
“Về phần ngươi…”. Ông ta liếc nhìn chủ nhân của Hải Yêu với ánh mắt dò hỏi, Hayreddin dùng khẩu hình trả lời lại một chữ “vàng”.
“Ồ, ban cho ngươi một lưỡi hái bằng vàng thế nào hả?”
Nick thoáng cái im lặng hẳn.
“…Nặng bao nhiêu?” Hayreddin nhéo nàng một cái, Nick lập tức ngoan ngoãn thêm kính ngữ vào: “Nặng bao nhiêu ạ? Thưa bệ hạ?”.
Suleiman vuốt râu cười đáp: “Cái trong tay ngươi nặng bao nhiêu thì đúc một cái nặng y như thế! Một và một, công bằng không phân biệt lớn bé”.
Hoa tulip nở bung đón gió, Nick cười tươi như một đóa hoa, chớp mắt đã quên luôn trận quyết đấu với gã thống lĩnh mắt xanh. Có vàng rồi, ai thèm nhớ đến những chuyện vớ vẩn đó làm gì?