Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 147: Đại hôn hoàng đế (trung)




Gia Hỷ ngồi một mình ở Tiêu phòng, viện này nằm giữa Vĩnh Lạc cung, vốn trước chỉ là nơi nghỉ dưỡng có suối nước nóng, hiện tại được trang trí thành tân phòng đại hôn Đế Hậu. Tiêu phòng sơn đỏ, rèm cửa cũng đỏ, tường quét bột ớt hăng hăng, bốn góc giường treo đầy táo tàu, hoa lựu, quả lựu, hạt lạc khô,...trên nệm gấm đỏ thêu hình bách tử, mà màn trướng cũng cùng họa tiết bách tử đó. Gia Hỷ sờ chăn nệm cộm cộm các loại hạt, nàng ngồi đó, yên lặng mà đợi.
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng trước Tiêu phòng, nhìn tám bức bình phong xen kẽ nhau che kín lối vào, hắn điềm nhiên bước, nhưng mày mực chứa đựng ưu phiền, không giống tâm trạng ngày đại hôn. Cung nữ theo sau hai hàng, thái giám theo chân tám người, huân hương xông đậm. Sau lễ Sách phong, cũng chỉ vừa giữa trưa, hiển nhiên không ngay lập tức động phòng.  Mà đã là Đế Hậu, lần đầu tiên hoan ái cũng không được tùy ý như người thường.
Hoàn Nhan Viên Hạo tiến vào Tiêu phòng, bên trái là hồ nước ấm trong nhà, bên phải là nơi dùng ăn uống, tất cả nối bằng một hành lang không lộ thiên, che khuất bởi mười hai bình phong chính phụ, có cửa sổ từng đoạn một. Trong ánh sáng tháng năm rực rỡ, hắn thấy nàng ngồi ngay ngắn trên giường ngọc, hay tay giữ một dải lụa đỏ, khăn đỏ bay bay trong gió nhẹ. Hoàn Nhan Viên Hạo tuần tự mở khăn tân nương bằng Như Ý quyền, rồi thong thả ngồi bên cạnh Gia Hỷ, nàng không nhìn hắn, hắn không ghé mắt nàng, nàng cúi mặt đếm từng đóa hoa rải rác trên thảm trải sàn, hắn ngắm cây hạnh đào bên cửa sổ
Tô An đứng ngoài không nghe lấy một tiếng động nào, nếu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu không có gì riêng tư tâm sự, thì hắn liền theo lễ quy, đưa mì trường thọ, rượu hoa đào lên trước, lại chuẩn bị nước ấm, y phục thay đổi cho hai vị chủ tử, sau cùng là hầu chính thức ngọ thiện.
Cung nữ im ắng bày biện lên bàn gỗ chạm trổ tinh tế chỉ một bát mì nhưng hai đôi đũa, hai chiếc muỗng, hai cốc rượu đầy, lại hầu hạ Đế Hậu theo thông lệ. Cả hai đều chỉ húp một muỗng nước dùng cho đủ lễ, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ nhìn Gia Hỷ, chỉ thấy nàng che tay áo triều phượng đỏ tươi cạn sạch cốc rượu đầy. Rốt cuộc khi đứng lên, má nàng đã ửng đỏ.
Gia Hỷ được cung nữ đưa đi thay y phục thường ngày, cũng là quy chế Hoàng hậu nhưng không còn nặng nề Khuyết địch nữa. Nàng vận áo gấm vàng bên ngoài trung y trắng viền gấu hình phượng hoàng kim tuyến, yếm đỏ thêu kỳ lân tống tử, chân xỏ hài thấp đi trong nhà có hoa lựu kết bằng hồng ngọc. Gương mặt son phấn đại trang nặng nề cũng lau đi, để lộ làn da non mịn, trên tóc vấn cao cài một đôi trâm phượng. Là Hoàng hậu, nàng không được để xõa tóc mỗi khi xuất hiện, Gia Hỷ nhắm mắt, mặc kệ cung nữ hầu hạ. Đâu đó xong xuôi, nàng mới bước qua mấy tấm bình phong ra ngoài. Nàng nhìn nam tử tôn quý đã đổi Đại cừu bào thành y phục đơn giản hơn, trên bàn bày tám mươi tư món ăn các loại, riêng cháo đã mười hai, canh đã mười tám món, còn lại đều vô cùng công phu thượng hạng. Gia Hỷ có chút khổ sở, hai người ăn như vậy có tính là quá lãng phí hay không!
Nàng tiến thêm một bước:
Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, giọng nói đều đều:
Tử đồng ngồi đi, không cần đa lễ, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng làm mất không khí vui mừng!
Gia Hỷ ngồi cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo, càng nhìn hắn, nàng càng cảm thấy xa lạ, Tô An cẩn trọng chia thức ăn hầu thiện. Trong phòng im lặng như tờ, không ra được một ngày đại hôn. Hết giờ ngọ, Thần Long Đế cũng rời khỏi Tiêu phòng, bởi trong chiều hôm nay, Vinh Quý phi cũng làm Sách phong đại lễ.
Vinh Quý phi không bằng Hoàng hậu, Sách phong sứ hiển nhiên không thể là Trịnh Thương thư - người từng được cả Hoàng thượng ân chuẩn đọc di chiếu tiên đế truyền vị. Nhưng Hoàng thượng để chính Minh Dương Hầu, phụ thân nàng ta làm Sắc phong sứ, thì vinh sủng hiển nhiên không hề ít. Huống hồ, kiệu liễn của Vinh Quý phi cũng đường hoàng đi từ cổng chính Đại Hoàng môn vào đến Ngọc môn, mà không đi Thần môn như những phi tần khác.
Trời đổ về chiều, kiệu Vinh Quý phi cũng đã chậm rãi vào cổng lớn. Gia Hỷ lúc này mới lên phượng liễn đến Nhật Nguyệt điện. Bởi vì vẫn trong tang kỳ, cho nên kèn trống đều không được náo nhiệt, bên ngoài sân rồng, cũng chỉ bày biện hai hàng kèn đồng trống đại mà không sử dụng. So với buổi sáng Sách phong Hoàng hậu, cũng đã rút bớt hai đôi kèn trống.
Gia Hỷ ngồi trên phượng vị, bên cạnh Thần Long Đế, nàng mặc Địch y xanh sẫm thêu họa tiết khổng tước, xứng đôi với Cổn miện của thiên tử. Bấy giờ Vinh Quý phi đang nghe Minh Dương Hầu tuyên đọc thánh chỉ. Gia Hỷ mắt nhắm hờ, trên sân đá nóng ngày hè gay gắt nắng, xem ra Vinh Quý phi kia quỳ ở đó cũng không dễ chịu mấy, mồ hôi trên trán nàng ta đã đổ ròng ròng. Chẳng bù hiện tại trong điện, băng khối tám bồn lớn tỏa khí vô cùng mát mẻ.
Hoàn Nhan Viên Hạo thấy Gia Hỷ thoải mái, cũng mỉm cười, như vô ý mà nói:
Trịnh Thượng thư tuy không có tước vị nhưng lại là người đọc di chiếu tiên đế, lại cũng là người chủ trì đại lễ lên ngôi của Trẫm, danh vọng so với Minh Dương hầu chỉ có hơn chứ không có kém!
Gia Hỷ rung rung hàng mi cong rậm, nhẹ nhàng gật đầu:
Thần thiếp nghe hiểu!
Hoàn Nhan Viên Hạo thấy nàng lạnh nhạt cũng không muốn tiếp tục, nàng vốn chẳng quan tâm, hắn lại còn cố cho nàng vinh dự để làm gì chứ. Bên ngoài kia, thấy Tần Dư Hoài đã được dìu lên tới thềm điện, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không bước ra đỡ lấy.
Tần Dư Hoài liếc mắt mấy cái, đây chỉ là lễ Sách phong, không phải hôn lễ, nàng không mặc giá y, không đội khăn đỏ, trên người là lễ phục Quý phi cao quý. Tần Dư Hoài quy củ quỳ xuống, dập đầu ba lần:
Thần thiếp Quý phi Tần thị cung chúc đại hôn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc vạn an!
Tô An nâng tay Vinh Quý phi đứng dậy, Vịnh Đan đưa khay vàng trên có hai tách trà bằng ngọc đến. Tô An hắng giọng:
Dâng trà!
Tần Dư Hoài nhận trà, lại quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, nâng cao tay qua đầu. Thần Long Đế gật đầu, cũng không uống qua, chỉ đặt trên bàn rồi ban thưởng. Tần Dư Hoài lại quỳ trước mặt Hoàng hậu, lặp lại động tác.
Gia Hỷ mỉm cười, dù gì cũng là ngày vui người khác, nàng không nên phá vỡ. Tay vừa chạm đến tách trà đã thấy Vinh Quý phi thả hờ, tách trà nghiêng trượt, đổ xuống nền đất vỡ tan hoang.
Choang!
Thanh âm chát chúa vang vọng. Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, Gia Hỷ cũng thu bàn tay lơ lửng trong không khí lại. Lúc này, trên mặt Tần Dư Hoài đã xuất hiện hai dòng lệ nóng.
Nương nương, thần thiếp đã làm gì sai! Sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy!
Gia Hỷ trong lòng bắt đầu tường tận, nàng không chỉ gả cho một người nàng không yêu, mà còn phải chung sống cùng một đám phi tần luôn coi nàng là cái gai trong mắt. Gia Hỷ thốt nhiên cười, lấy nhẹ hóa nặng:
Quý phi muội muội có quá lời? Tràcó chút nóng, bản cung vô tình trượt tay! Muội muội cứ dâng lại, bản cung không làm khó!
Tần Dư Hoài nghiến răng, cổ họng nghẹn cứng:
Người...
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, Vịnh Đan liền đổi trà mới, Tần Dư Hoài lầm lũi dâng trà lên lần nữa. Gia Hỷ thong thả uống, lại như quy định mà ban thưởng xuống. Gia Hỷ hơi siết tay lại, chuyện này tất nhiên sẽ không kết thúc ở đây, nàng là mẫu nghi, làm khó một thiếp thất nhanh chóng sẽ bị truyền ra ngoài. Lần này, phải xem biểu hiện Thái hậu thế nào, vốn dĩ nàng cứu Thịnh Vương một mạng, Thái hậu không dễ để yên. Tần Dư Hoài này cả gan làm loạn trước mặt Hoàng thượng, coi như đã có Thái Sơn sau lưng.
Muội muội nhận Sách phong Quý phi, nên cùng bản cung phân ưu, giúp đỡ Hoàng gia khai chi tán diệp, tỉ muội hòa thuận, kính trên nhường dưới.
Vinh Quý phi bĩu môi, đôi má hồng hồng có chút tức giận chưa nguôi:
Thần thiếp đã rõ, tạ lời tốt của nương nương!
Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng thoáng buồn cười, là Tần Dư Hoài ngu ngốc tự kiêu hay mẫu hậu đã quá dung túng nàng ta làm càn, ngay đại lễ Sách phong bản thân cũng có thể phá rối, xem ra cái tước vị Quý phi này chọn không sai người.
Trẫm bannàngVĩnhAncung, cũngđãbài trí, Trẫm nghe nóinàngthíchhoahồng, nênhoa viên cũng trồng rấtnhiều, nếucógìchưa hợp lýcứnói với Nộivụphủ sửa sanglại!
Tần Dư Hoài khăn tay che miệng, mắt lúng liếng đưa tình:
Tạơn Hoàng thượngquantâm!
- Trẫm đưanànghồicung!
Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, phượng quan không nhẹ, tóc vấn lên rất đau, nàng có ý chỉnh lại trâm cài, nghe Thần Long Đế chuẩn bị xa giá, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Vinh Quý phi này chỉ là một trong những phi tần được sắc phong, nàng còn phải dành tâm sức đối phó kẻ khác.
Gia Hỷ hồi cung trời cũng về chiều, mùa hè ngày dài, lúc này chưa tối hẳn nhưng đoạn hành lang đã lên đèn, nàng hứng từng cơn gió man mát, tâm thần cũng đỡ đi rất nhiều. Tắm nước mát, thay đổi thường phục liền vừa vặn giờ ăn tối.
Bối Lan nhìn bàn cơm bày biện tinh mĩ, ngập ngừng không dám nói:
Nươngnương...Hoàng thượng...
Gia Hỷ thản nhiên ngồi xuống, tiếp lời:
HoàngthượngdùngcơmbênQuýphilàbìnhthường, khôngcầnphảiấpúngnhưvậy! HômnaylàngàyQuýphinhậnsáchphong!
Đạm Ngọc lựa một miếng rau trộn chua ngọt vào chén ngọc, lắc đầu, Quý phi sách phong cùng ngày đại hôn Đế Hậu, lại đường hoàng cổng chính đi vào, ân sủng này là quá vượt trội.
Gia Hỷ nhìn hai tì nữ rầu rầu sắc mặt, nàng nhẹ giọng:
Câycaogió mạnh!
Nàng còn mong tối nay, Thần Long đế nghỉ lại Vĩnh An cung thì càng tốt. Đối mặt với hắn, nàng, thật sự trong lòng vô cùng đau xót khó chịu. Đạm Ngọc lại thêm một miếng cá chép vào bát, Gia Hỷ vừa đưa đũa lên đã vội vàng vứt xuống, cổ họng trào lên một cỗ chua chua lờm lợm. Nàng che miệng vội vàng:
Ọe!
Đạm Ngọc mắt sáng rực kinh hoảng nhìn Bối Lan, gấp rút:
GọiTháiy! GọiTháiy!
Gia Hỷ vội vàng lắc đầu, lau khóe miệng:
Không được! Hoàng thượngvừadùngcơmcùngQuýphi, bảncungtrùnghợpkhó chịu thânmìnhmàtruyềnTháiy, việc nàyđếntaiThái hậu từnhẹsẽthànhnặng!
Bối Lan nắm lấy tay chủ nhân, trong lòng thấp thỏm:
Tưởng rằng làHoàng hậu sẽkhôngphải kiêng dèai, nào ngờ lại vôvàn phép tắcnhưthế!
Gia Hỷ ho thêm mấy tiếng, cũng không ăn gì nữa, truyền một ly mơ chua rồi vào lại tẩm phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.