*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời lên đến ngọn cây, Gia Hỷ mới tỉnh dậy. Vốn sau khi hồi phủ nàng nên gặp qua tổ mẫu. Nhưng tối qua Gia Hỷ say mềm cả người, khó khăn lắm Vịnh Đan mới đút cho nàng được ít canh giải rượu. Bởi thế cả sáng hôm nay không ai đến làm phiền.
Gia Hỷ vươn vai ngáp dài mấy cái, Bối Lan cũng hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo. Vịnh Đan chép miệng lo lắng:
- Tiểu thư không kịp thỉnh an lão phu nhân rồi! Khi nãy Vu ma ma có căn dặn, nghỉ trưa xong tiểu thư hẵng qua.
Gia Hỷ ngáp dài gật đầu. Nàng xoa xoa bụng:
- Ta muốn dùng bữa, một bát mì thịt bò Lan Châu không được quá chín, một phần hoành thánh ngũ vị, cả sữa đậu nành cùng quẩy!(*)
Vịnh Đan mỉm cười, khoác áo ngoài cho Gia Hỷ:
- Được được, tiểu thư đợi một chút, mấy món này đều có sẵn, sẽ nhanh thôi!
Bối Lan hầu hạ xong cũng ra ngoài rèm, Gia Hỷ ngồi trên bàn, hương trà táo đỏ ấm nóng tỏa lên, Bối Lan siết siết tay lại, hơi ngập ngừng:
- Tiểu thư!
Gia Hỷ mải nhìn quả táo trôi nổi trên tách trà một chút cũng không để ý, Bối Lan cắn răng định kêu thêm tiếng nữa thì Vịnh Đan đã quay về.
Vịnh Đan khó chịu nhìn Bối Lan một cái, lướt qua người nàng lạnh giọng:
- Sao không vào trong xem tiểu thư có sai bảo gì?
Gia Hỷ biết thái độ của Vịnh Đan không tốt, Bối Lan chỉ là tì nữ tam đẳng quét sân tưới cây sau một buổi trở thành nhất đẳng nha hoàn đi bên cạnh người nàng, Vịnh Đan hòa hợp được mới là có chuyện.
Vả lại Gia Hỷ không tin ai mười phần, kể cả nha hoàn thiếp thân, Vịnh Đóa là một bài học cho nàng, nếu không có Triệu Tử Đoạn, hiện tại nàng đã không còn ngồi ở đây hưởng thụ. Nhưng đời người chẳng phải lúc nào cũng may mắn biến nguy thành an.
Nàng đâu thể như truyền kì của Hoa Quý Tần mẫu phi Thành Hầu, được cung nữ hi sinh mạng sống, lại đồng cam cộng khổ cùng Hoàng thượng trong cơn động đất, người khác sinh nở một chân bước vào cửa tử, Hoa Quý Tần lại sinh ra Đại Công chúa trong hang ngập nước.
Nàng không có bàn tay vàng như vậy, chỉ tự gắng sức mình. Nếu hai tì nữ có hiềm khích nàng mới có thể quản lý họ. Chỉ sợ họ thân mật, rồi một ruột đối phó nàng.
Gia Hỷ ngắm nghía Bối Lan, nếu có thể chịu được chèn ép từ Vịnh Đan mà không hiểu hiện ra mặt, chứng tỏ là người trầm tĩnh, coi như cũng có chút hữu dụng.
Bối Lan theo sau Vịnh Đan, giúp Vịnh Đan xếp đồ ăn trên bàn, Vịnh Đan hơi hất tay nàng ta ra, một cái bát cũng không cho Bối Lan động đến. Sau cùng cũng là Vịnh Đan đơm thức ăn cho Gia Hỷ. Bối Lan đành phải ra ngoài chuẩn bị nước rửa tay.
Gia Hỷ thản nhiên ăn mì, xong xuôi còn tiếc nuối húp vài muỗng nước dùng thơm ngọt:
- Em cũng đừng hà khắc với Bối Lan quá, nàng ta nhỏ tuổi, em nên chỉ bảo thêm!
Vịnh Đan không gật cũng không lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Trời cũng trở lạnh, Hà ma ma đã đi nhận than từ thán phòng rồi ạ! Ngày mai cũng có người đến lấy số đo để may y phục mùa đông. Phủ chúng ta may mắn vẫn có lão phu nhân chống đỡ, thật giàu có, nhiều cái Bá phủ Hầu phủ trong kinh chỉ còn là một cái vỏ rỗng mà thôi!
- Dù sao ngày trước tổ phụ cũng từng mang một tước Hầu, tuy không được truyền lại tôn tử nhưng điền trang ruộng đồng cũng không bị thu lại, căn cơ có sẵn, tổ mẫu của hồi môn vô cùng nhiều lại không có nữ nhi, cả đời ki cóp vì Phùng gia, phụ thân lại được Hoàng thượng coi trọng, mỗi năm đều đều có thưởng. Làm sao thua thiệt được!
Gia Hỷ ngừng đũa, Phùng phủ chỉ còn thiếu một cái tước vị nữa là có thể leo lên nhất đẳng huân quý thế gia, chỉ là tước vị nói thì dễ làm mới khó. Trông chờ Đại thiếu gia thi đỗ Trạng Nguyên để được phong tước thật là hão huyền, hơn hết, cho dù hắn có may mắn thi được, Hoàng thượng cũng chưa chắc đã muốn phong tước cho Phùng phủ.
Gia Hỷ không thạo chính trị. Nhưng với đầu óc hai mươi lăm tuổi hiện đại nàng cũng tạm hiểu cục diện bây giờ trừ Thành Hầu vẫn ở đất phong thì còn lại các Hoàng tử rất cân bằng. Thái tử có ngoại tổ phụ là Vương Kỳ Hầu, chừng nào chưa lập tân Hậu thì Quốc trượng vẫn chưa đổi. Mà có tân Hậu đi chăng nữa, Thái tử vẫn là đích trưởng tử của Hoàng thượng, là nhi tử ruột thịt duy nhất của Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng Hậu Vương thị, tôn quý khôn kể. Hơn hết, Thái Đại Công chúa là Hoàng tỉ khác mẹ của Hoàng thượng cũng gả vào nhà họ Vương, chính là đại cữu cữu của Thái tử. Cùng với Huy Quận công, Thái tử hiện tại vẫn là trữ quân danh chính ngôn thuận, nắm trong tay nửa phần triều chính, lại nắm giữ Hộ bộ và một phần Hình bộ.
Có điều Thịnh Vương không phải tay mơ, Vạn Quý phi Đông thị là thứ nữ được đổi thành dòng đích, nhan sắc trung đẳng mà bò được lên nhất phẩm hậu cung. Vạn Quý phi không quá được sủng ái nhưng Tương Hoàng Quý phi luôn đóng cửa cung đã khiến Vạn Quý phi một tay che trời trong hậu cung. Chuyện xưa đồn đoán Hoa Quý Tần buộc phải rời cung là do trúng kế Vạn Quý phi.
Xét về tài năng diện mạo Thịnh Vương đều hơn hẳn Thái tử một bậc. Thịnh Vương giao lưu quan viên rộng rãi, danh tiếng trong kinh thành vô cùng tốt. Thịnh Vương tài năng thiên bẩm là điều hiển nhiên ai cũng thấy, khi còn là một tiểu Hoàng tử ở Nam Đại Chung cung Thịnh Vương xét về tuệ chất chỉ thua duy nhất Lục Hoàng tử yểu mệnh của Hoa Quý Tần, chính là đệ đệ đã mất của Thành Hầu. Hiện tại Đông gia một tước Bá, Đông Thượng thư nắm Lại bộ trong tay. Châu Lệ phi cùng Vạn Quý phi có mối quan hệ cộng sinh, Cửu Hoàng tử cũng rất được Hoàng thượng yêu thương, Châu gia là một tước Hầu nhưng Cửu Hoàng tử còn quá nhỏ tuổi. Có điều Châu gia cũng phụ trách một phần nhỏ trong Hộ bộ.
Người hiện tại chưa tiếng tăm gì nhưng tương lai rực rỡ khải hoàn phải kể đến Tứ Hoàng tử. Chuyện đồn đại trong kinh thành đều cho rằng Tứ Hoàng tử cùng Thành Hầu có hiềm khích lớn liên quan đến mẫu phi hai người. Nay Tứ Hoàng tử đã đi ra biên ải luyện binh ba năm, khi trở về ắt sẽ nắm không ít quyền uy trong tay. Chỉ là Tứ Hoàng tử không có mối liên hệ nào cùng Thái tử hay Thịnh Vương càng không thể cùng chiến tuyến với Thành Hầu. Tạm thời chính là một thế lực riêng.
Thành Hầu, nhân vật cuối cùng, hiện tại điều duy nhất Gia Hỷ biết là Thành Hầu có rất nhiều bạc cùng lương thực, nhưng chuyện này của hắn kín kẽ vô cùng. Nếu có lọt ra ngoài, thì thiên hạ cũng chỉ đoán đúng một phần mười số của cải hắn tích cóp được. Nếu Thành Hầu về kinh thì sẽ là phe cánh thứ tư, còn nếu không hắn chỉ có thể là nhàn Vương.
Các Hoàng tử còn lại hoặc quá nhỏ để tranh đoạt, hoặc đứng ngoài cuộc, hoặc xuất thân không đủ.
Hộ Bộ quản lý chuyện thu thuế muối, thuế sắt. Hình Bộ liên quan trực tiếp đến xử án. Lại Bộ sắp xếp quan chức tước vị. Ba bộ này đều đang chia đều cho các Hoàng tử. Nếu bây giờ Binh Bộ phụ trách quân lính lương thảo nghiêng về ai thì người ấy hưởng lợi, thậm chí thay đổi cả cục diện. Phùng Triều phụ thân nàng hai mươi năm trung quân không một sơ sẩy đến qua tứ tuần mới bò lên được Tam phẩm Thượng thư. Nếu thế lực Phùng phủ mạnh, có liên hệ hoàng thân quốc thích, biết đâu lại khiến Hoàng thượng nghi ngờ mà đại môn gặp họa. Phùng phủ muốn sống yên ổn, chỉ có thể điệu thấp cúi đầu an phận.
Gia Hỷ rửa tay, cũng không nghỉ trưa mà quyết định đi bộ tiêu thực, mùa thu trời không nóng, ra tiểu đình ngồi một chút cũng là ý hay.
Gia Hỷ men theo hoa viên chọn tiểu đình gần khóm trúc xanh mát, có tán hoa kim quế che kín mái không hanh hao. Gia Hỷ ngồi được một khắc thì thấy Phùng Điển Dung thong thả đi đến:
- Đại tỉ!
Gia Hỷ mỉm cười:
- Tam muội ngồi đi!
Phùng Điển Dung vén tà váy xanh lục, tiếp chén trà từ tay Vịnh Đan, trâm ngọc trên đầu rung rinh:
- Hôm qua tỉ tỉ vào cung thế nào?
Gia Hỷ biết đây là Phùng Điển Dung ý tứ hỏi đến Huy Quận công giữa đại điện xin ban hôn:
- Trong phủ nói ta như thế nào? Đại phu nhân lại không tiếc lời đơm đặt?
Phùng Điền Dung như trút bỏ được gánh nặng, thở ra nói:
- Đại phu nhân hôm qua nghe tin từ trong cung truyền ra, đã gặp tổ mẫu nói tỉ...trắc nết là một, bất kính Hoàng gia là hai. Cho nên...
Phùng Điển Dung cũng hơi khó xử nhìn Gia Hỷ, Gia Hỷ nhàn nhạt lên tiếng:
- Nếu ta đoán không nhầm thì mẫu thân muốn ta đệ bài tử tiến cung tạ lỗi, lại phải đến Huy Quận công phủ xin được làm thiếp!
Phùng Điển Dung mím môi:
- Tỉ bớt giận!
Gia Hỷ hừ lạnh một tiếng, Hàn thị nghĩ cái gì trong đầu nàng còn không rõ hay sao, cái thai vừa sẩy đã không chịu nổi mà đi gieo gió:
- Tú Hồng thế nào rồi?
Phùng Điển Dung lắc đầu:
- Hiện tại nàng ta vẫn ổn, lần trước thai nhi có hơi động, Đại bá cũng miễn nàng ta thỉnh an Đại phu nhân. Cho nên tạm thời không vấn đề gì.
Gia Hỷ không cho là phải:
- Tú Hồng làm sao thoát khỏi bàn tay của Đại phu nhân? Muội cũng nên tính một đường lui. Cho dù Hàn phủ không còn ở kinh thành, nhưng Phó Đô Ngự sử là chức quan trọn đời, Hàn Ngự sử lại là phụ thân của Đại phu nhân, cũng là trung thần được Hoàng thượng tin tưởng. Nếu Đại phu nhân điều tra ra được, sợ rằng đợt này Nhị thúc không dễ nhậm chức!
Phùng Điển Dung hơi nắm khăn tay lại, nàng biết bản thân quá vội vàng khi ra tay hãm hại Hàn thị, nhưng Hàn thị cùng Nhị phòng vốn có thâm thù đại hải, nàng không cam tâm nhìn Hàn thị sống an nhàn. Mẫu thân nàng tuy biết chuyện nhưng cũng làm ngơ, có điều nàng không tính xa như Phùng Gia Hỷ, phụ thân nàng về kinh đã gần một năm vẫn chưa được phân bổ chức quan nào! Trong nhà đã hơi sốt ruột.
Phùng Điển Dung ngồi thêm một khắc thì vội vàng cáo từ ra về. Gia Hỷ vuốt ve tà áo, sắp đến sang viện lão phu nhân, chắc chắn Hàn thị đã bày binh bố trận. Lần này Hàn thị thật muốn nàng gả đến Quận Công phủ hay sao? Rốt cuộc Phùng Gia Hảo thật sự có mệnh phượng hoàng hay không mà phải đem nàng ra làm đá kê chân.
Gia Hỷ thong thả đứng lên:
- Giờ này có lẽ tổ mẫu đã dậy. Chúng ta sang bên đó!
Vịnh Đan cẩn thận che ô cho nàng, trời không nắng, nhưng vẫn hanh hao, gió thu xào xạt.
Văn Nhược Nhan từ đằng xa vội vội vàng vàng đi lại, suýt thì đâm phải Gia Hỷ, nàng ta hơi giật mình, gương mặt trắng bệch, điềm đạm đáng yêu:
- A! Huyện chúa!
- Văn tỉ tỉ đi đứng cẩn thận một chút, bây giờ ta sang bên tổ mẫu, tỉ tỉ có đi cùng không?
Văn Nhược Nhan hơi nắm ống tay áo, lắc đầu:
- Ta...à không...ta có việc gấp...Huyện chúa đi thong thả!
Gia Hỷ chưa kịp đáp lại đã thấy nàng ta nhanh chân chạy đi. Vịnh Đan nhíu mày:
- Điệu bộ che che giấu giấu, cứ như vừa làm chuyện gì sai trái!
Gia Hỷ liếc mắt:
- Không được bàn luận chuyện chủ tử, Văn Nhược Nhan trong phủ này cũng là một tiểu thư chân chính!
Vịnh Đan biết bản thân lỡ lời:
- Nô tì có lỗi! Nhưng tiểu thư xem, rõ ràng nàng ta có gì đó mờ ám!
Gia Hỷ nhìn theo tà áo trắng đã khuất xa của Văn Nhược Nhan, phân phó:
- Bối Lan, nghe ngóng xem thử Văn tiểu thư mấy ngày hôm nay thường gặp ai, làm gì?
Bối Lan đi rồi, Gia Hỷ tiếp tục vòng theo hoa viên thong thả đi từng bước một. Trong phủ này, đúng là không người nào có thể khiến nàng bớt lo, bảo sao nữ nhân trạch đấu thường không sống thọ.
______________________
Mì thịt bò Lan Châu
Hoành thánh ngũ vị
Sữa đậu nành và quẩy