Hãn Thích

Chương 285.1: Liêu tây (1)




Thời gian trôi qua thật nhanh.
Tháng tư, năm Kiến An thứ tư, Tào Tháo trảm Khôi Cố treo ở thành Nam Dương, đại phá phản quân Hà Nội. Bắt đầu khi Trưởng sử Tiết Hồng của Hà Nội mở thành đầu hàng, loạn Hà Nội chấm dứt, từ khi Hà Nội tạo phản đến khi Tiết Hồng đầu hàng chỉ vẻn vẹn hai tháng.
Tào Tháo để Từ Hoàng làm Thái Thú Hà Nội, khải hoàn về triều. Sau khi trở về Hứa Đô lão hỏi thăm tỉ mỉ quá trình trốn chạy của Lưu Sấm. Lại tận mắt nhìn thấy yên ngựa chiến mã, không kìm được cảm thán nói:
- Nếu lúc trước ta không nghe người ta gièm pha, thì Sấm nhi đến đây, ta như hổ thêm cánh rồi.
Trong thâm tâm lão vô cùng hối hận, nhưng cũng không nói lên được điều gì. Nhìn bên ngoài, Tào Tháo như trước vẫn biểu lộ thái độ mạnh mẽ. Lão mật lệnh cho Thiếu phủ tạo yên đăng, tất cả đều giao cho Tào Thuần, ưu tiên trang bị cho Hổ Báo kỵ. Đám người Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên đã thử qua, ngựa trang bị yên đăng thì sức chiến đấu được nâng cao thêm hai thành. Có thêm được sức chiến đấu hai thành gần như có thể quyết định sự chiến bại của cuộc chiến....Tào Tháo cũng không ngăn cản được sự cảm thán của mình đối với ý tưởng Lưu Sấm. Mặc dù nhìn yên đăng đơn giản như thế nhưng lại có ý nghĩa vô cùng, đó chính là vũ khí bí mật, Tào Tháo đã suy nghĩ kỹ nên lợi dụng điều này như nào.
- Tên Sấm nhi này đang ở đâu?
Đổng Chiêu khom người nói:
- Sau khi hắn qua sông đã không có tin tức gì, mà nay cũng không biết Sấm nhi ở nơi nào. Tuy nhiên theo mật thám tìm hiểu thì hắn còn chưa đến Liêu Tây.
Tào Tháo nói:
- Mau phái người tiếp tục thăm dò xem.
Sau khi nói xong, đột nhiên xoay ngang hỏi Tuân Úc:
- Văn Nhược, ngươi nói xem ta có khả năng giải hòa cùng tên Sấm nhi này không?
- Giải hòa?
Tuân Úc không nghĩ Tào Tháo sẽ hỏi đến một vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Trầm ngâm một lát sau y hạ giọng nói:
- Sự tình từ nay về sau, tại hạ cũng không rõ trước mà nói nhưng Lưu Sấm bỏ cơ nghiệp ở Thanh Châu, tiến đến vùng đất Bắc Thượng Liêu Tây lạnh giá, nhìn về phương diện khác mà nói tạm thời hắn cùng Tư Không không có xung đột gì, cho nên ngài đối với hắn cũng không cần cảnh giác quá mức.
- Văn Nhược nói cũng rất có đạo lý.
Trình Dục đứng lên nói:
- Lưu Sấm này dã tâm khá lớn. Nhưng hiện giờ cách chúng ta khá xa cho nên cũng không cần lo lắng quá mức, tuy nhiên chuyện đề phòng không thể thiếu được nhưng chúng ta có thể lợi dụng chúng kiềm chế tinh lực của Viên Thiệu, cho nên ta nghĩ cần tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ với Lưu Sấm, trợ gúp hắn nhanh chóng đứng vững ở Liêu Đông.
Lưu Sấm ở Liêu Đông đứng vững càng nhanh thì càng kiềm chế được thế lực của Viên Thiệu. Viên Thiệu này ngoài sự đố kỵ còn có lòng nghi ngờ khá nặng. Nếu Lưu Sấm có thể ổn định cục diện ở Liêu Đông, đích thật có thể chia sẻ được áp lực với Tào Tháo.
Tào Tháo nghe nói xong rất đồng tình. Có thể tăng cường được mối quan hệ với Lưu Sấm, lão không có chút hoài nghi nào.
- Chủ công, theo mật thám tìm hiểu, Viên Thiệu từ sau khi diệt trong tay Công Tôn Toản, ở Hà Bắc tuyển quân mua ngựa đã tập kết hơn mười vạn người.....Mục tiêu này không hề nghi ngờ là Hứa Đô, chủ công đối với việc này không thể phớt lờ, cần tập trung sự chú ý lên người Viên Thiệu. Về phần Sấm nhi, việc này không cần vội. Hiện giờ hắn còn chưa đến Liêu Tây, không bằng chờ hắn đến Liêu Tây, quan sát một thời gian rồi quyết định cũng chưa muộn.
- Lời Phụng Hiếu nói rất đúng.
Tào Tháo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tuy nhiên trên mặt không tự chủ được hiện lên tia sợ hãi.
- Viên Bản Sơ binh hùng tướng mạnh, đó cũng là một việc khó giải quyết.
Tuân Úc nghe nói, khóe miệng nhếch lên lộ ra chút khinh thường:
- Sao Tư Không lại e ngại Viên Thiệu chứ. Viên Bản Sơ kia mặc dù có được tứ châu, nhìn như cường thịnh nhưng kì thật không đáng để lo nghĩ, một thân chí lớn nhưng tài lực, mưu lược không đủ. Trước đây Tư Không chinh phạt Từ Châu, nếu hắn thông minh phái binh qua sông chinh phạt thì Tư Không sẽ bị hai mặt thụ địch, nhưng hắn đã đánh mất cơ hội tốt đó, vậy mà nói gì đến chuyện tập trung binh lực tiêu diệt Công Tôn Toản.....
Hài! Hơn nữa y là người khá bảo thủ cố chấp, khăng khăng muốn làm theo ý mình. Bộ khúc tuy nhiều nhưng thưởng phạt không phân minh....Phe phái dưới trướng đấu đá lẫn nhau, không đồng tâm hiệp lực, nên dù hắn có được nhiều binh lính cũng chỉ là một đám ô hợp, Tư Không có gì phải sợ hãi? Việc cần thiết là phải kiên định tin tưởng, mưu lược chủ động. Lưu Sấm đã vứt bỏ Thanh Châu đến Liêu Tây phía Bắc, kỳ thật cũng cho thấy thái độ của hắn, vì hắn sợ người, duy chỉ có Tư Không.
- Là thật vậy sao?
Khóe mắt Tào Tháo hơi nhếch lên, giống như hai vầng trăng khuyết.
- Theo cách nhìn của Văn Nhược thì nên chủ động thế nào?
- Để binh lính của Tang Bá đến Lang Gia đoạt Bắc Hải, quận Tề....Như thế có thể củng cố được vây cánh ở Hứa Đô, cũng làm lệch hướng của binh lực Viên Thiệu. Đồng thời, ngang khu vực sông lớn phải phái binh lính đóng quân như ở Diên Tân, Bạch Mã, để Viên Thiệu không thể dễ dàng qua sông được. Kể từ đó, hắn tất nhiên sẽ không quyết đấu trực diện với Tư Không. Đến lúc đó, chỉ cần trấn giữ Hổ Lao, đóng quân Quan Độ, cố thủ Trúc Lũy liền có thể chống đỡ được Viên Thiệu.
Vẻ mặt Tào Tháo tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu.
Quách Gia đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu Viên Thiệu xuất binh, chắc chắn lôi kéo Trương Tú. Nếu Chủ công quyết ý đánh Viên Thiệu một trận, cần phải phòng ngừa Trương Tú đánh lén sau lưng....Cho nên, thừa dịp Viên Thiệu chưa ra tay không bằng phái người tới Nhương Thành thuyết phục Trương Tú, nếu Trương Tú quy hàng thì Chủ công đã không có gì phải lo lắng nữa, có thể toàn tâm toàn ý quyết sống mái với Viên Thiệu.
Trương Tú?
Sắc mặt Tào Tháo lập tức biến đổi. Phải nói Tào Tháo hận Trương Tú đến tận xương tủy. Đứa con cả Tào Ngang của lão, cháu họ Tào An Dân, cùng với những tướng yêu thích như Diên Vi, Vu Uyển Thành đã chết trong tay Trương Tú. Nhưng hiện tại nếu chiêu hàng Trương Tú cũng có nghĩa là hết cơ hội báo thù....Nhớ ngày đó, vì chuyện này mà Tào Tháo và vợ cả Đinh phu nhân chia tay nhau đến lúc này vẫn chưa hợp lại. Lão thậm chí có thể nghĩ đến được nếu lão không báo mối thù này thì giữa lão và Đinh phu nhân khó có khả năng mà hợp lại. Tuy Tào Ngang không phải do Đinh phu nhân sinh ra nhưng chính Đinh phu nhân nuôi nó khôn lớn và xem như con mình....
Còn giữa Tào Tháo và Đinh phu nhân tình thâm ý trọng. Khi Tào Tháo còn khó khăn nghèo túng, Đinh phu nhân không rời lão nửa bước, thủy chung ủng hộ sự nghiệp của Tào Tháo.
Tào Tháo nhắm mắt lại không nói gì.
Còn đám người của Tuân Úc, Quách Gia cũng im lặng không nói gì thêm chỉ chăm chú nhìn Tào Tháo. Hồi lâu chỉ thấy Tào Tháo thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Phụng Hiếu, ngươi xem ai có thể đến Nhương Thành khuyên Trương Tú hàng?
- Chung Nguyên Thường đảm nhiệm được.
Tuân Úc và Quách Gia nhìn nhau cùng kêu lên trả lời.
Tào Tháo nói:
- Nếu Văn Nhược cùng Phụng Hiếu đã nói như thế thì cứ lệnh Nguyên Thường đi sứ đi...Tuy nhiên, nói với Nguyên Thường cần lưu ý một người bên cạnh Trương Tú đó chính là Giả Hủ. Người này nói gì Trương Tú cũng nghe cả, nếu như Giả Hủ đồng ý thì Trương Tú tất sẽ quy hàng. Hơn nữa ta muốn người này tiến đến Hứa Đô....Nếu Trương Tú không có Giả Văn Hòa thì tức là cũng không đủ lực uy hiếp chúng ta ở Dĩnh Xuyên.
Tuân Úc cười cười nói:
- Việc này ta đã nghĩ kỹ.
Giả Hủ, Tự Văn Hòa là người Võ Uy Cô Tang ở Lương Châu, trước kia đã từng tham gia kỳ thi xét Hiếu Liêm, vào kinh thành làm chức Lang. Sau đó phụ tá Đổng Trác, rất được các tướng dưới trướng Đổng Trác xem trọng. Sau khi Đổng Trác chết, đại quân Tây Lương đại loạn.....Chính lại Giả Hủ đề nghị Lý Thôi, Quách Dĩ tập hợp binh mã, vây công Trường An mới tránh khỏi được bị binh mã Tây Lương giết. Đời sau có người nói Giả Hủ là "Độc sĩ" thậm chí mang tội danh diệt vong dòng họ Hán thất áp cho Giả Hủ, có thể trên thực tế mọi chuyện Giả Hủ làm chỉ để bảo vệ mình thôi, dòng họ Hán thất bị diệt vong không phải do Giả Hủ, trên thực tế đó chỉ là xu thế tất yếu thôi.
Thiên hạ đại thế, chia chia hợp hợp. Nếu Hán thất cường thịnh, Giả Hủ cho dù có thủ đoạn lợi hại thế nào cũng làm sao có thể làm bại hoại cơ nghiệp Hán thất được?
Tào Tháo sớm đã nghe nói qua tên Giả Hủ này, lần trước tấn công Trương Tú, lão và Giả Hủ đã giao chiến nhiều lần, với tài cán của Giả Hủ lão hiểu khá rõ. Trương Tú nếu không được sự trợ giúp của Giả Hủ không chừng đã bị Tào Tháo tiêu diệt từ sớm rồi. Cũng vì nguyên nhân này Tào Tháo tuyệt không muốn Giả Hủ tiếp tục được lưu lại bên cạnh của Trương Tú nữa.
...............................
Gió biển thổi vù vù! Lâu thuyền Phi Hùng Hạm theo gió vượt sóng lướt trên mặt biển, hướng thành Cô Trúc mà tiến đến. Đội Phi Hùng Hạm này là tên chính Lưu Sấm đặt cho lâu thuyền của mình.....Tên hiệu hắn là Phi Hùng, chiếc thuyền này gọi là Phi Hùng Hạm cũng rất thích hợp.
- Biểu ca, huynh tìm ta?
Lưu Sấm đứng ở trước phòng đưa mắt nhìn ra biển rộng mênh mông. Tư Mã Ý lặng yên mà tới, đứng sau chào hỏi Lưu Sấm.
- Trọng Đạt ngồi đi.
Lưu Sấm xua tay ra hiệu cho Tư Mã Ý ngồi xuống trầm giọng nói:
- Từ khi huynh đệ chúng ta gặp nhau tới nay luôn trôi giạt lênh đênh, không có thời gian nói chuyện tâm tình. Trước kia ta cũng không biết rõ lắm nhưng hiện giờ hai chúng ta đã quen biết nhau, nên thẳng thắng chân thành hợp tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.