Hắn Tựa Lưu Tình

Chương 3:




" Không vui sao? Qủa thực, lúc trước em chán ghét tôi như vậy mà."
Ôn Lưu Tình ngồi trên ghế sôpha, phòng khách rất lớn, bên trong lò sưởi lửa đang thiêu đốt củi gỗ, nhìn thật ấm áp. Cậu bình thường tương đối sợ lạnh, tại phòng khách không người ngồi sững sờ một hồi, từ trên ghế sa lông dời đến lò sưởi trong tường, hai tay duỗi ra bắt đầu sưởi ấm cho bản thân.
Ôn Lưu Tình từ nhỏ đã như vậy, sợ lạnh hỉ ấm, rõ ràng là lớn lên trong cô nhi viện, nhưng thân thể lại yếu ớt vô cùng, không cẩn thận sẽ sinh bệnh cảm mạo. Cậu sợ nhất là đau sợ nhất trong người khó chịu, ngã bệnh cũng không thích uống thuốc nói sợ đắng. Chỉ cần nghẹt mũi, đầu hơi choáng, là cả người ê ê ẩm ẩm rã rời, cậu sẽ càng khó chịu hơn rất nhiều so với omega bình thường khác.
Vì vậy thường thường sẽ hướng Ôn Hành Vũ làm nũng, thiếu niên Ôn Lưu Tình ôm cổ Alpha của mình, ngửi khí tức nhàn nhạt, cau mày rầu rĩ nói: "Hành Vũ, em khó chịu, anh hôn em một cái đi."
Khi ấy Ôn Hành Vũ liền cười hướng phía trước chạy trốn, hắn thích nhất là trêu chọc Ôn Lưu Tình, cố tình mà nói: "Mới không ôm em, em đây là muốn lây cho anh phải không? Anh muốn trốn xa chút."
Đợi Ôn Lưu Tình lộ ra bộ dạng sinh khí, Ôn Hành Vũ mới mang một bộ dạng thiếu đánh, cười hì hì nhích đến gần, ngậm môi dưới Ôn Lưu Tình, cắn mấy cái.
Quá khứ càng có nhiều hồi ức tốt đẹp để nhớ tới, bây giờ hiện thực càng ngày càng tàn khốc.
Chẳng biết Ôn Lưu Tình thiếp đi lúc nào, cậu cuộn mình ở trên thảm trải sàn, thân thể không có da thịt mấy, nằm trên mặt đất như là một con dê con ốm yếu nhợt nhạt đến đau lòng.
Ôn Hành Vũ từ trên lầu đi xuống, liếc mắt tới chính là nhìn thấy một bộ dạng dê con ngủ say. Hắn từng bước một đến gần, cuối cùng dừng ở bên người Ôn Lưu Tình. Bình tĩnh đem cậu đánh giá một lượt, da dẻ rất trắng, so với trước đây gầy đi nhiều lắm, cằm nhọn giấu ở trong bóng tối. Hắn nhíu mày, ngồi xổm người xuống, duỗi ra một ngón tay chạm lên khuôn mặt nhỏ xanh xao của Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình bị chạm đến, lông mi run rẩy. Ôn Hành Vũ vội đứng lên, đi lại ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt từ từ chuyển nguội lạnh, khắc chế cùng ẩn nhẫn. Ôn Lưu Tình ngẩng đầu lên, tay cậu giấu ở trong tay áo, nắm chặt đặt trên đầu gối. Cậu quỳ ở trên thảm trải sàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Hành Vũ. Bọn họ đối diện lẫn nhau, lò sưởi trong tường vang lên tiếng củi bị lửa thiêu đến xì xì.
Ôn Hành Vũ hỏi cậu: "Em biết hay không lý do vì sao chính mình lại ở đây?"
Ôn Lưu Tình choáng váng, ngơ ngác nhìn hắn, Ôn Hành Vũ nhíu mày, trên mặt không có ý cười, chỉ còn dư lại một luồng khí tức thiếu kiên nhẫn. Ôn Lưu Tình nhìn Ôn Hành Vũ tràn đầy xa lạ, rụt cổ một cái, thu hồi ánh mắt, cậu thấp giọng nói:" Tôi biết."
( Vì mấy lời thoại của 2 chương trước là lúc tiểu Tình nhi yếu đuối nhất cầu xin Vũ Vũ cứu cậu, nên mình mới cho tiểu Tình nhi xưng là "em", còn hiện tại hai người vừa gặp lại vừa có khúc mắc chưa được giải quyết nên tiểu Tình nhi xưng là "tôi-anh", Vũ Vũ xưng "tôi-em")
Ôn Hành Vũ đứng lên, đi tới trước mặt cậu, nắm cằm của cậu nhấc lên. Hắn từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá, tựa như đang quan sát một thương phẩm vụn vặt, đối Ôn Lưu Tình nói: "Chương Viêm không cần em nữa, người khác cũng sẽ không muốn em, em chỉ có thể ở lại chỗ này của tôi. "
Thân thể Ôn Lưu Tình khẽ run, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cậu lộ ra một tia chống cự. Ôn Hành Vũ dõi theo cậu, hận ý hội tụ trong mắt, khóe miệng tràn ngập ý cười giễu cợt: " Không vui sao? Qủa thực, lúc trước em chán ghét tôi như vậy mà."
Ôn Lưu Tình không nói, bộ dạng phục tùng mà cúi gằm mặt xuống, không nhìn tới Ôn Hành Vũ nữa.
Ôn Hành Vũ ôm hận cùng đau khổ, trong lòng hắn có vô số oan ức đếm không hết, lại không có chỗ phát tiết, hắn muốn đi mắng Ôn Lưu Tình, muốn đi chất vấn, nhưng nhìn đến người kia thân thể yếu ớt, hắn vẫn là lửa giận công tâm, có giận cũng không nỡ phát hỏa. Hít một hơi thật sâu, đem Ôn Lưu Tình đến bên người, dùng sức siết chặt cái eo thon của cậu, hắn vùi đầu vào hõm vai Ôn Lưu Tình, như con cún vây chặt món đồ mà nó cực yêu thích, sợ buông ra một khắc thôi là món đồ hắn tận lực nâng niu này sẽ biến mất ngay tức khắc.
Khí tức Alpha mạnh mẽ xông đến, thân thể Ôn Lưu Tình trong ngoài đều dính đầy khí vị của người khác, hắn tức đến bốc hỏa mà nghiến chặt răng nói: "Thúi chết."
Ôn Lưu Tình há miệng thở dốc, thân thể run rẩy đến lợi hại. Ôn Hành Vũ nâng mặt cậu lên, tiến sát tới, như thời điểm thiếu niên vậy, hôn nhẹ môi cậu một hồi lâu.
Ôn Lưu Tình trong mơ màng nghe giọng nói âm trầm cất lên: "Em một lần nữa thuộc về tôi, tôi muốn đem em ký hiệu hoàn toàn, muốn làm cho em khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều thuộc về tôi, tôi muốn nhượng em biết, tôi cũng có thể cho em đạp để leo lên vị trí cao hơn như em cầu."
Ôn Lưu Tình hô hấp trong nháy mắt đình trệ, tim cậu như bị người khác từ lồng ngực đào ra, đẫm máu mà dâng lên cho người đối diện. Tin tức tố của cậu bạo phát, khí vị hoa anh túc dẫn dụ Ôn Hành Vũ, mùi vị này thành công câu dẫn Alpha như Ôn Hành Vũ. Cậu nói: "Đến đây đi, đem em từ trong ra ngoài xé nát như anh muốn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.