Cuối cùng không sợ phiền toái, hai người không quản ngàn dặm kéo nhau tới Las Vegas.
Lâm Hàn một chân chạm đất, đã có cảm giác hưng phấn mãnh liệt. Trên sa mạc khô cằn có thể mọc lên một thành phố xa hoa lộng lẫy như thế này, thật không biết tốn bao hiêu công sức cùng tiền của mới xây dựng được.
Suốt dọc đường, kiến trúc nhà cửa rất đa dạng, từ cổ chí kim, Đông Tây kết hợp, từ Ai Cập đến La Mã cổ đại, cái gì cũng có, Lâm Hàn tròn mắt ngắm nghía không hết kinh ngạc.
Tượng Nhân Sư cao lớn dị thường, so với nguyên bản có khi còn lớn hơn, tượng Nữ thần Tự do mô phỏng bức tượng ở thành phố New York, thậm chí còn có cả núi lửa, khiến Lâm Hàn có chút mất phương hướng, không rõ rốt cuộc mình đang ở phương nào.
Diệp Tu Thác hiển nhiên có nhiều trải nghiệm, rất thuần thục, nhận phòng khách sạn xong, đêm đó liền dẫn hắn đi xem ảo thuật.
Ngôn ngữ không thông cũng không gặp chướng ngại gì, Lâm Hàn xem biểu diễn mà mắt chữ A mồm chữ O không khép lại được.
"Vui không?"
Nghe hắn tán thưởng không dứt, Diệp Tu Thác cười ám muội: "Xem ảo thuật thì đây là nơi thích hợp nhất, nếu có thời gian, dùng vài buổi tối cũng xem không hết. Bất quá, người muốn đi xem thoát y vũ không? Đều là nữ nhân a."
"Thoát y vũ?" Lâm Hàn tuy rằng đang nuôi MB, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua việc này.
"Nơi này công nghiệp tình dục cũng rất phát triển." Diệp Tu Thác cười.
Lâm Hàn nhịn không được liếc hắn một cái.
"Ngươi, ngươi sẽ không muốn ở đây tác nghiệp đi?"
Diệp Tu Thác lập tức nhướn mày, dùng sức đè hắn: "Ngươi cho ta là cái thể loại gì?"
Lâm Hàn nhanh nhanh sám hối "thực xin lỗi, thực xin lỗi", nhưng vẫn bị đè đau kêu oai oái, cuối cùng còn bị cắn một phát trên cổ.
****
Diệp Tu Thác không vội đi bài bạc, mấy ngày liền chỉ chăm chăm đưa Lâm Hàn đi du ngoạn, vào sở thú, đi tiệm xe cổ, chơi Metro-Gold tìm cảm giác mạnh, bắt Lâm Hàn chơi vài trò tốc độ cao, khiến hắn sợ tới mức oa oa kêu thảm thiết.
Trước khi đến đây Lâm Hàn còn nghĩ Las Vegas chỉ có sòng bạc mà thôi. Hiện tại bắt đầu hoài nghi nơi này kỳ thật có phải là một cái đại công viên giải trí hay không, hắn vô cùng cao hứng khi chụp được một đống ảnh làm tư liệu, cảm thấy mỹ mãn, còn thấy một đám người chơi trò cướp biển trong khách sạn Treasure lsland.
Diệp Tu Thác vẫn không dẫn hắn đi sòng bạc, hắn vốn sợ mất tiền, cầu còn không được, lần này du lịch đi chơi đã đủ tận hứng, không có gì tiếc nuối, không đánh bạc càng tốt.
Ngày cuối cùng của lịch trình, Diệp Tu Thác gọi điện thoại cho tổng đài trả phòng, hắn liền bắt đầu cố gắng thu dọn hành lý.
Một lát sau, lễ tân liền gõ cửa, thái độ nho nhã lễ độ, Lâm Hàn nghe không hiểu hắn nói cái gì, Diệp Tu Thác lại chỉ cười, rồi sau đó tiếp nhận đồ vật đối phương đưa tới, đưa cho Lâm Hàn.
"Vi, vì cái gì đưa tiền cho chúng ta?" Lâm Hàn vốn đã cảm thấy nơi này vui chơi quá tốt rồi, nào biết còn được tặng không tiền.
"Bởi vì chúng ta đến đây vài ngày cũng chưa đi casino a", Diệp Tu Thác meo meo cười, "ta không đánh bạc thì họ thất thu. Cho nên tặng tiền để chúng ta đánh bạc, cũng là mồi chúng ta thôi."
Lâm Hàn nhanh chóng kết luận: "Chúng ta không cần mắc câu, đổi thành tiền mặt mang về đi."
Diệp Tu Thác nhéo hắn một chút: "Đừng choáng váng, ta vốn muốn mang ngươi đi casino rồi, chần chờ từ bữa tới giờ chẳng qua là giúp ngươi kiếm chút tiền vốn. Thế nào, ngươi hiện tại có một trăm khối bạch kiểm, có nguyện ý đi thử một chút không?"
Lâm Hàn suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn là bắt tay sau lưng: "Vẫn là không cần, mất nhiều mất ít đều là mất, quá lãng phí, tiết kiệm một chút cũng tốt."
Diệp Tu Thác cười véo mũi hắn: "Được rồi, ngươi tiết kiệm quá đó. Người phải giữ tiền cho tốt để còn nuôi ta, tốt nhất là bao cả năm đi."
****
Sòng bạc ở ngay dưới lầu, rất là tiện lợi, mấy hôm trước đi qua nghe đinh đinh đang đang, chỉ cảm thấy ồn, hôm nay vào trong thấy máy móc xoay tròn nặng nề cùng tiếng tiền xu rơi xuống, mới đột nhiên có chút khẩn trương.
Thời gian ở đây rất mơ hồ, bên ngoài đêm đã về khuya, trong này lại sáng đèn lộng lẫy, huyên náo sáng lạn.
Diệp Tu Thác đổi xèng, liền kéo hắn đến trước bàn BLACKJACK: "Ngươi muốn chơi không?"
Lâm Hàn cầm tiền tặng của mình trong tay, liên tục lắc đầu. Để ý Diệp Tu Thác đổi nhiều tiền như vậy, vạn nhất thua thảm, hắn tốt xấu cũng có thể dùng một trăm đôla này hỗ trợ cho Diệp Tu Thác một ít.
"Không cần lo lắng, ngươi cứ chơi đi, thắng tính cho ngươi, thua ta chịu, thế nào?"
Lâm Hàn vẫn lắc đầu. Tiền của mình hay của Diệp Tu Thác đều không thể lãng phí.
Diệp Tu Thác lại cười, xoa mặt hắn: "Ngươi a, chính là không chơi được mới như vậy phải không."
Vừa nói chuyện vừa đưa xèng cho nhà cái, Diệp Tu Thác nhanh chóng ngồi vào vị trí, tư thái thoải mái.
Mấy ván vừa rồi, có thắng có thua, đại khái người chơi và nhà cái đang ở thế cân bằng, chỉ tiếc thắng được lúc đầu về sau lại toàn thua. Lâm Hàn đứng bên cạnh nhìn vào, toát cả mồ hôi lạnh, toàn thân tự động phát run.
Diệp Tu Thác lại cược một phen, mất thêm chút tiền, liền đứng dậy.
"Ngươi không chơi nữa sao?" Lâm Hàn ngược lại có vẻ không muốn rời đi, "Ta thấy vận may của người cũng không tệ, thua thế này rất đáng tiếc, chơi thêm một lúc biết đâu có thể thắng lại a."
Diệp Tu Thác lắc đầu, kéo hắn rời khỏi chiếu bạc. Lâm Hàn vùng vằng, đi vài bước vẫn cố quay đầu lại, vẻ mặt không phục.
"Cảm thấy thú vị sao?" Diệp Tu Thác cười, "Bất quá đánh bạc, ngàn vạn lần không cần so đo thắng thua, ngay từ đầu nên đặt ra điểm dừng, khi đã vượt qua dự toán, tốt nhất vẫn là không nên chơi thêm nữa."
Thấy Lâm Hàn có vẻ không cam lòng, Diệp Tu Thác gõ trán hắn: "Khi cần buông tay lại cứ khư khư giữ không chịu buông, như vậy sẽ nguy to. Cho nên ngươi còn phải tu luyện nhiều!"
Lâm Hàn vẫn chưa chịu từ bỏ: "Nhưng nếu cứ tiếp tục có khi sẽ gỡ được vốn. . . . . ."
"Ngu ngốc, sòng bạc chính là dựa vào những người như ngươi để làm ăn đấy" Diệp Tu Thác nhéo hắn một phen, "Theo lí mà nói, nếu còn ngồi lại, tám chín phần là thua tiếp, ngoan cố thì chỉ có cháy túi. Có thể hồi vốn không có mấy người đâu."
"Nhưng cứ rời đi như vậy, thật sự đáng tiếc. . . . . ."
"Thấy tình hình không thuận lợi, sớm sớm nhận thua, không phải khỏe hơn sao?" Diệp Tu Thác nháy mắt, "Làm chuyện gì cũng giống nhau, phải biết quay đầu đúng lúc. Thua cũng không sao, đáng sợ chính là không chịu nhận thua, cố bon chen để rồi càng thua nhiều hơn. Đạo lý này, ngươi hiểu chưa?"
Lâm Hàn trước giờ vẫn luôn tâm niệm sống là phải "Chân thành, kiên định", luôn cho rằng nếu kiên trì sẽ thu được kết quả tốt, cánh nghĩ này đối với hắn thực đáng kinh ngạc. Lúc sa sút, không phải càng nên nhẫn nại sao? Buông tay sao có thể đúng được!
"Đến, chơi cái này đi." Diệp Tu Thác kéo hắn ngồi xuống một cái máy còn trống do vừa có người rời đi, "Cái này không cần kỹ thuật, có vận khí tốt là được, cho nên ngươi cứ yên tâm thử xem."
Lâm Hàn nhìn bốn phía, thấy phần lớn đều là người già, thấy còn không đáng sợ nữa, lá gan liền lớn hơn một chút. Cũng hiểu được đã đến những nơi thế này, còn rụt rè sợ mất tiền, thì không bằng ở nhà ngủ cho rồi. Hắn thật dễ dàng bị Diệp Tu Thác kích động.
Diệp Tu Thác chỉ cho hắn cách chơi. Lúc đầu còn thắng được chút ít, dần dần tiền thắng được đều bị thua lại hết, nhìn cái trán hắn đổ không ít mồ hôi, Diệp Tu Thác liền ngăn lại hắn: "Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Lâm Hàn chần chờ chốc lát, mới chịu buông tay, trong ngực tim vẫn đập rộn lên. Đột nhiên dừng lại thật sự làm cho người ta ngứa ngáy tay chân, nhưng vẫn cố dùng chút lý trí còn sót lại xua tan máu đỏ đen.
Diệp Tu Thác đứng dậy nhường chỗ cho người ở phía sau, mỉm cười ôm Lâm Hàn: "Thế nào, cảm thấy được không?"
"Ân. . . . . ."
Thua hết, cũng không cam lòng đứng lên, Diệp Tu Thác liền kéo Lâm Hàn ra chính mình ngồi thế vào.
"Ta cũng muốn thử vận may" Diệp Tu Thác cười, gõ gõ ngón tay xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi muốn đầu tư không?"
"Được."
Diệp Tu Thác lấy một đồng xu của hắn, nắm trong lòng bàn tay: "Nghe này, thua coi như mất, nếu thắng thì xem như cả hai chúng ta cùng thắng, sẽ chia cho người một nửa."
Lâm Hàn "uh" một tiếng, thầm nghĩ hắn cho tới bây giờ chưa từng có vận tốt như vậy, mỗi lần tham gia rút thăm trúng thưởng đều gặp phải "May mắn lần sau".
Diệp Tu Thác không chút vội vàng, trước khi bắt đầu còn kêu Lâm Hàn: "Đến, hôn ta một chút, cho nó may mắn."
Lâm Hàn liên tục xua tay: "Ta xui xẻo lắm. . . . . ."
Diệp Tu Thác cười có chút nghịch ngợm: "Sao lại thế được, gặp được ta, ngươi không phải đã bắt đầu đổi vận sao?"
Lâm Hàn biết mình không làm hắn sẽ không từ bỏ, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn.
Diệp Tu Thác lúc này mới chịu động thủ.
Không bao lâu, cái máy đột nhiên sáng bừng, âm nhạc vang lên, Lâm Hàn á khẩu trợn mắt nhìn, cho dù không hiểu tiếng Anh, hắn cũng hiểu được là mình thắng giải cao nhất.
Diệp Tu Thác vốn đang bất động cũng có chút giật mình, ngây người vài giây mới có phản ứng, nhưng cũng không có mừng như điên, chỉ hơi mỉm cười: "A, quả nhiên hôn sẽ có vận khí tốt mà! Thật sự tốt."
Loại máy đánh bạc này, thưởng cao nhất là mười vạn, may mắn không phải loại thưởng tích lũy trăm vạn, bằng không nhất định phải đi kêu bảo tiêu.
Nhưng mặc kệ thế nào, đối với Lâm Hàn trong lòng sớm đã chịu thua mà nói, tiền thưởng lớn thế này, lại chỉ dùng có hai đồng xu đổi được, kinh hỉ đến mức hóa đá.
Diệp Tu Thác tâm tình cũng tốt, nhưng tựa hồ không phải vì tiền thưởng. Nhận tiền xong, cho nhân viên không ít tiền boa, sau đó mới ôm Lâm Hàn đang ngây ra, lay tỉnh: "Một nửa cho ngươi."
"A?" Lâm Hàn cứng ngắc nhìn lại Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác cười cười: "Không phải đã nói trước rồi sao."
Lâm Hàn lắp bắp: ". . . . . . Cái kia, ngươi không phải chỉ nói giỡn thôi sao?"
"Đương nhiên không phải. Ta không nói giỡn, ta từ trước đến giờ chỉ nói thật, ngươi không nhận ra sao?"
Diệp Tu Thác cười nghiêng đầu có vẻ muốn hôn hắn, bất quá nơi này cấm đồng tính luyến ái có hành vi thân mật ở nơi công cộng, không muốn gặp phiền toái, vẫn là nuối tiếc dừng động tác.
****
Hai người trở lại phòng khách sạn, Diệp Tu Thác vừa vào cửa lập tức đè hắn áp sát tường, ngấu nghiến chiếm lấy môi hắn, sự xâm nhập nóng cháy khiến chân Lâm Hàn có chút nhũn ra.
"Chờ, chờ một chút."
"Ân?"
Lâm Hàn lấy di động đang rung từ trong túi ra: "Ta có điện thoại."
Diệp Tu Thác tiếp tục hôn cổ hắn: "Đừng nghe."
"Không được, là Trình Hạo."
Diệp Tu Thác "Ân?" một tiếng, đình chỉ động tác, cau mày, đứng thẳng dậy, nhìn hắn cao hứng nhận cuộc gọi: "Uy, Trình Hạo a. . . . . ."
Cái điện thoại cũ xì của hắn bắt tín hiệu quốc tế không tốt lắm, mới nói được hai câu, đường truyền đã có vấn đề.
"Nói xong?"
"Không có, ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói mà."
Diệp Tu Thác tựa tiếu phi tiếu, không nói thêm lời nào, hai tay đút túi quần, ngồi nghỉ ngơi trên ghế. Lâm Hàn gọi lại vài lần không được, đành phải ra hành lang thử lại lần nữa.
Một nam nhân tóc đỏ cao to lắc lắc đi tới, chắc là người ở phòng bên cạnh, lúc thấy Lâm Hàn hắn sửng sốt một chút, sau mới tiến lại gần cao giọng nói chuyện, không quên khua tay múa chân, trạng thái có vẻ kích động, Lâm Hàn nghe hắn xì xà xì xồ, không hiểu ngoại ngữ lắm, mạc danh kỳ diệu, chỉ biết lắp bắp vài từ hết "what" rồi lại "pardon".
Diệp tu thác đang uống rượu trong phòng, nghe tiếng đi ra, lập tức đem Lâm Hàn kéo về phía sau.
Người nọ thấy Diệp Tu Thác, tựa hồ càng kích động, nói một tràng, tốc độ rất nhanh, Lâm Hàn chỉ có thể quơ được mấy chữ, vội hỏi người tiếng Anh lưu loát bên cạnh: "Người này đang nói cái gì?"
Diệp Tu Thác đối thoại vài câu, cau mày, ôm lâm hàn ý bảo hắn vào phòng: "Không cần để ý đến hắn."
Người đàn ông tóc đỏ vẫn tiếp tục lải nhải, mặt đỏ cả lên, gân xanh cũng nổi đầy mặt. Diệp Tu Thác lãnh đạm đáp lại hắn vài câu, xoay người quay vào, người nọ nắm tay muốn kéo lại.
Diệp Tu Thác phản ứng nhanh chóng, né tránh, nhưng tránh không được.
Không rõ nguyên do, chỉ thấy hai người tự nhiên đánh nhau, người ngoại quốc đang phẫn nộ kia còn lôi ra từ trong túi một cái tiểu mã tấu Thụy Sĩ, mọi chuyện có vẻ hoàn toàn không ổn.
Lâm Hàn sau một lúc ngây ngốc, mới có phản ứng, vừa dùng thứ tiếng Anh bát nháo của mình kêu bảo vệ, vừa liều mạng giúp Diệp Tu Thác.
Tay không đấu với có vũ khí, cánh tay Diệp Tu Thác nhanh chóng bị chém, cũng không biết thâm sâu thế nào. Lâm Hàn nhất thời lông tóc dựng đứng, thấy máu tay chân lập tức mềm nhũn.
Thấy Diệp Tu Thác né tránh không kịp, lưỡi dao đã kề sát bụng, Lâm Hàn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong đầu trắng xóa một mảnh, không chút nghĩ ngợi liền lao ra trước.
Hắn thầm nghĩ chạy lại đẩy Diệp Tu Thác ra, lại quên chính mình cũng chỉ là tay không mà thôi, làm sao cứu nổi Diệp Tu Thác?
Quả nhiên trên lưng một trận nóng bỏng, vài giây sau mới bắt đầu thấy đau, trước mắt biến thành màu đen, cả người phát run.
Ngay sau đó, bảo vệ nhanh chóng tới.
Có người giúp, Lâm Hàn liền yên tâm thả lỏng. Diệp Tu Thác gắt gao ôm hắn, thấy sắc mặt Diệp Tu Thác trắng bệch, chính mình cũng thấy đau khủng khiếp, không biết sau lưng rốt cuộc thế nào, giống như ẩm ướt lạnh lạnh một tảng lớn, giãy dụa lấy tay sờ, đưa đến trước mặt nhìn xem, thấy một tay đầy máu.
Lâm Hàn vốn nhát gan, sợ máu, thấy vậy, ngây ra như phỗng, trong đầu loạn một đoàn "Ta sẽ chết, ta sẽ chết", tay nhuốm một màu đỏ au, ý thức liền bay xa.
****
Tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy trên lưng đau đớn, rồi sau đó mới ý thức được mình còn sống, thực sự vui mừng khôn xiết.
Bất quá tư thế nằm có chút không thoải mái, cổ vừa đau vừa mỏi. Lâm Hàn giật giật cổ, xoay ngang xoay dọc.
"Tỉnh rồi?"
Quay ra sau liền thấy mặt Diệp Tu Thác, Lâm Hàn chợt thấy vui vui: "Ngươi ở a. . . . . ."
"Hiện tại rất đau đi? Bất quá không cần lo lắng, miệng vết thương đã khép lại, rất nhanh sẽ tốt hơn." Nguồn :
Không bị tàn tật gì đó là tốt rồi, Lâm Hàn lập tức yên tâm, vui vẻ ra mặt.
"Đúng rồi, xảy ra chuyện gì? Chúng ta không là gì chọc tới hắn a."
"Hắn là người chơi xèng trước chúng ta. Chúng ta vừa chơi, lập tức ăn giải lớn. Hắn cảm thấy giải thưởng kia là kết quả của hắn, chẳng qua cuối cùng bị chúng ta chiếm, tiền chúng ta nhận được đáng lẽ phải là của hắn"
Diệp Tu Thác giải thích: "Kỳ thật không thể có chuyện này, trúng hay không trúng hoàn toàn là do máy chọn ngẫu nhiên. Hắn lúc ấy cho dù tiếp tục chơi, cũng không trúng lớn được như thế."
"Bất quá ta cũng sai", Diệp Tu Thác vuốt đầu hắn, "Ta uống rượu nên hơi xúc động, bằng không cũng không lời qua tiếng lại với hắn. Người thua bạc vốn không nên chọc vào, huống chi chúng ta không có vũ khí dây vào chỉ thêm mệt, không cẩn thận còn có thể mất mạng."
"Thật may không xảy ra chuyện gì lớn." Lâm Hàn thấy vận khí của mình cũng không tồi đi.
"Ân, đó là do người đã lao ra cứu ta, nếu không xảy ra việc gì còn chưa biết được đâu." Diệp Tu Thác cười, "Không thể tưởng được ngươi lại có dũng khí như vậy, ngươi không phải luôn nói mình rất nhát gan sao?"
Lâm Hàn cũng thấy kỳ quái, hắn từ nhỏ tới lớn không phải luôn nhát gan sợ chết sao, gặp loại chuyện này, theo lý là nên nhanh chân bỏ chạy mới đúng. Lúc ấy xông lên làm anh hùng, hắn cũng không rõ tại sao. Nhưng cảm giác chính mình cũng có chút dũng cảm, so với trước kia đã có chút khí khái nam nhi nên rất vui.
"Ta còn nghĩ ngươi bị thương, sẽ đau đến phát khóc đấy." Diệp Tu Thác mỉm cười.
"Như thế nào?" Lâm Hàn có điểm ngượng ngùng, "Nam nhân như thế nào có thể tùy tiện khóc."
"A", Diệp Tu Thác đùa với hắn, "Có chí như vậy, là vì ta sao?"
Lâm Hàn nhất thời mặt mày đỏ bừng. Nam nhân trước mặt thật sự anh tuấn. Khó trách người xưa nói, mất mạng vì sắc. Quả nhiên là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, không thể tưởng được chính mình cũng có lúc anh hùng cứu mỹ nhân.
Diệp Tu Thác cười nhéo nhéo mặt hắn, nhoài người về phía trước, hôn hắn.
"Ngươi cứu ta, ta phải báo đáp thế nào đây?" Diệp Tu Thác cọ cọ mũi hắn.
"Ách. . . . . ."
"Ta lấy thân báo đáp được không?"
Lâm Hàn nổi cả da gà, "Lễ" lớn như vậy, đột nhiên không công đưa cho hắn, hắn nuôi không nổi đâu.
"Không cần. . . . . ."
"Không cần sao?" Diệp Tu Thác gần gũi theo dõi hắn, "Được rồi, ta đây cung cấp dịch vụ miễn phí trọn đời, thế nào?"
"Di?" Lâm Hàn bất động, không thể tin được sẽ có đại tiện nghi như vậy, "Miễn phí sao được? Ngươi không phải kiếm tiền để sống sao, miễn phí một tháng là được rồi. . . . . ."
Diệp tu thác nở nụ cười: "Này không quan hệ, ta còn có những khách khác nữa."
Lâm Hàn chưa kịp trả lời, chợt nghe tiếng cửa mở, rồi sau đó là tiếng bước chân. Cổ hắn chỉ có thể xoay một góc hữu hạn, nhìn không thấy người tới.
"Tu Thác, ngươi không sao chứ?" Mở miệng là một nam nhân, thanh âm sau đó lầu bầu có chút trẻ con: "Nhìn thế nào cũng không giống hắn có việc gì a."
Diệp Tu Thác "Nga" một tiếng: "Nghe khẩu khí của ngươi giống như thực thất vọng?"
"Nghe nói ngươi bị đánh, chúng ta tiện thể đang ở LA, qua thăm ngươi."
"Nghe nói ngươi bị đánh, chúng ta chính là cố ý ngàn dặm tới thăm nha. . . . . ."
Hai người đồng thời nói chuyện, thế nào lại hoàn toàn ngược lời như vậy.
Diệp Tu Thác lập tức mấp máy mắt: "Dung Lục ngươi lại nói dối a!"
Thiếu niên cãi lại: "Cái gì? Ngươi không biết Trữ Xa hay khách sáo hay sao, ta mới là nói thật."
Hai người đến gần, Lâm Hàn mới thấy bọn họ rõ ràng; hai nam nhân đều thân hình thon dài cao lớn, một người trông lớn tuổi hơn một chút, người còn lại rất trẻ, có vẻ chưa đến hai mươi, trong tay còn cầm hoa.
"Bạn người bị thương?" Người tên Trữ Xa nhìn Lâm Hàn, "Không có gì đáng ngại đi?"
"Hoàn hảo, không tổn hại đến xương cốt hay nội tạng, miệng vết thương đã được xử lí, chắc sẽ không có vấn đề gì." Diệp Tu Thác nhìn Lâm Hàn nhăn nhăn mặt vì đau."Bất quá người này vẫn phải chịu khổ."
"Ta trước lúc đi, có cầm theo thuốc mỡ, không chê thì lấy mà dùng."
Diệp tu thác cười nói tạ ơn.
Dung Lục cắm hoa vào bình, thấy Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa, tự nhiên có chút ngượng ngùng: "Thật có lỗi a, ta mua cho Diệp Tu Thác, cho nên chọn theo sở thích của hắn, ách. . . . . ."
Dù sao cũng là mua đến chúc người bệnh mau chóng khỏe lại.
"Diệp Tu Thác, Người đi LA với chúng ta không? Nghỉ ngơi cũng đủ rồi phải không."
Diệp Tu Thác nhìn hắn vẫn duy trì tư thế không mấy hay ho vặn vặn vẹo vẹo: "Đợi thêm vài ngày. Bây giờ mà đi chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương của Lâm Hàn."
"Này không cần lo", Dung Lục vui vẻ, "Phi cơ của ta rất được."
"Của ngươi?" Diệp Tu Thác lập tức chỉnh lại, "Là của ba người đi."
"Hừ, hắn chẳng mấy khi ra ngoài, mua về cũng là để ta dùng a."
Lâm Hàn nghe thấy lưng hơi cứng ngắc, có phi cơ là người thế nào a!
Diệp Tu Thác thấy hắn bất động không nói một lời, liền sờ sờ hắn: "Quên giới thiệu cho người, đây là Dung Lục."
Thấy Lâm hàn khó khăn gật đầu chào hỏi, liền ngăn hắn lại: "Tiểu nhân vật thôi mà, ngươi không cần để ý đến hắn." Sau đó mặc Dung Lục quang quác quang quác kháng nghị lại tiếp tục: "Đây là Nhâm Trữ Xa, chủ của Narcissisms."
Lâm Hàn rốt cục có cơ hội gặp mặt "Người lãnh đạo trực tiếp" của Diệp Tu Thác, thật không giống hình tượng tú bà đáng khinh trong tưởng tượng của hắn, đó là một người không tồi, mặt mày sáng sủa, rất có khí thế.
Nhâm Trữ Xa hướng hắn thăm hỏi: "Như vậy vị này chính là. . . . . ."
Diệp Tu Thác nở nụ cười: "Lâm Hàn, chính là 'khách hàng' của ta a."
Dung Lục uống một chút, nhìn thẳng mặt Lâm Hàn xem nửa ngày, giống như nhận ra hắn: "A, nghĩ tới, chính là người đã kêu Diệp Tu Thác phục vụ!"
Nhâm Trữ Xa cũng lộ ra tươi cười: "Diệp Tu Thác phục vụ thế nào?"
Lâm Hàn nghe boss đặt câu hỏi, vội thay Diệp Tu Thác ca ngợi: "Phi thường tốt! Tố chất cao, lại biết săn sóc, tâm địa cũng tốt. . . . . ." Lầm bầm không dứt.
Diệp Tu Thác cười: "Ta nếu phục vụ không tốt, chúng ta có thể lâu dài như vậy không?"
Lâm Hàn không phản đối còn nhiệt liệt hưởng ứng, tỏ vẻ khẳng định: "Đúng vậy đúng vậy, ta thấy hắn là ưu tú nhất. . . . . ."
Dung Lục vừa nghe vừa cười hắc hắc, rồi sau đó cười rất gian tà với Diệp Tu Thác: "Tốt như vậy sao? Mới nghe đã thấy động tâm rồi, uy, người có thể tiếp ta không a?"
Nói thẳng mặt như vậy, Lâm Hàn cảm thấy thực ủy khuất cho Diệp Tu Thác, nhưng xem Diệp Tu Thác lại không có phản ứng gì, chỉ cười. Nghĩ thầm đó chỉ là nụ cười gượng gạo, Lâm Hàn thầm nghĩ thay hắn xả giận.
"Không thể."
"A?" Dung Lục có chút ngoài ý muốn.
"Ta đã bao hắn."
"A?"
"Ta bao một tháng."
Dung Lục ngây người trong chốc lát, bả vai bắt đầu phát run, một tay chỉ vào Diệp Tu Thác, nói không nên lời, cơ hồ cười sắp điên rồi.
Lâm Hàn bị hắn cười có chút căm tức, nhưng cảm thấy mình nói như vậy cũng không đúng, hắn đúng ra chỉ trả tiền để Diệp Tu Thác phục vụ một tháng mà thôi, cũng không thể hạn chế Diệp Tu Thác tiếp những người khác, bởi vậy cũng không dám lớn tiếng, thấy hai người đó mặt tươi cười hớn hở, không khỏi cảm thấy rầu rĩ không vui.
Dung Lục khó khăn lắm mới dừng lại được, lại còn "Ôi ôi" kêu đau bụng, sau đó hỏi: "Diệp Tu Thác, một tháng người tính bao nhiêu tiền?"
Diệp Tu Thác thật cũng không kiêng kị, liền cười báo giá.
Bả vai Dung Lục lại bắt đầu kịch liệt run run, cười đến rút cả gân, nếu không có Nhâm Trữ Xa một tay đỡ lấy hắn ý bảo hắn phải chú ý hình tượng, Lâm hàn cảm thấy hắn hẳn là rất muốn nằm trên mặt đất lăn lộn một hồi.
Tiếng cười nửa ngày cũng chưa dứt, Dung Lục đã rớt cả nước mắt, Lâm Hàn bị cười không biết làm sao, quay đầu nhìn Diệp Tu Thác, hắn cư nhiên cũng cười.
Lâm Hàn tuy cũng biết cái giá kia có vẻ hơi thấp, nhưng bị giễu cợt như vậy, cảm giác rất khổ sở.
Dung Lục dừng được chốc lát, thấy Lâm Hàn xấu hổ, vội cười xin lỗi: "Thực xin lỗi a, ta không phải cười ngươi, ta là cười Diệp Tu Thác. . . . . ."
Giễu cợt giá trị con người Diệp Tu Thác rất thấp? Lâm Hàn nhíu mày theo dõi hắn.
"Cái kia, cũng không phải cười Diệp Tu Thác không tốt! Kỳ thật Diệp Tu Thác là người rất cao giá, hẳn là có rất nhiều người cũng ước được bao hắn, ngươi nhặt được đại tiện nghi a. . . . . . Hắc hắc."
Dung Lục phát hiện mình càng nói càng sai, liền cười mỉa hai tiếng rồi khẩn trương nín.