Thẩm Oánh Oánh mặc một bộ lễ phục màu trắng tuyền, mái tóc vừa dài lại thẳng để xõa trên vai, vài hạt trân châu nhỏ ở giữa mái tóc như ẩn như hiện, vốn là cô ta lớn lên thanh tú đáng yêu, một đôi mắt tròn vo thoạt nhìn càng lộ ra vẻ thanh thuần, hiện giờ vừa nhìn thấy, đã khiến cho người ta không rời mắt được.
Trong nháy mắt Lưu Hiến có chút hoảng hốt, hắn ta cảm thấy giờ phút này Thẩm Oánh Oánh giống như là tinh linh rơi xuống nhân gian, thuần khiết vô hại, là sự tồn tại đặc biệt nhất trong đời hắn ta.
Cô ta là người phụ nữ duy nhất nhìn hắn ta như một người bình thường, không nhìn vào thân phận và địa vị của hắn ta, ở trong mắt cô ta hắn ta chỉ là Lưu Hiến.
"Anh từng đáp ứng với tôi, chỉ cần tham gia tiệc sinh nhật của ông nội anh với anh, tôi liền không nợ anh cái gì, về sau anh cũng sẽ không lại yêu cầu tôi làm này làm kia, đúng không?"
"Đương nhiên, Lưu Hiến anh nói lời giữ lời."
"Vậy là tốt rồi, không cho phép nuốt lời." Nói xong, cô ta còn trừng lớn đôi mắt uy hiếp hắn ta, Lưu Hiến nhìn thấy lắc đầu cười.
Vốn dĩ Thẩm Oánh Oánh cho rằng chỉ là một buổi tiệc sinh nhật mà thôi, trong bữa tiệc nhiều người như vậy, chỉ cần cô ta kín đáo một chút, không ai sẽ chú ý tới cô ta, cô ta nơi nào nghĩ đến Lưu Hiến cái người phú nhị đại này không phải một phú nhị đại bình thường, tiệc sinh nhật của Lưu gia lão gia tử, bộ phận lớn các nhân vật nổi tiếng quyền quý ở đế đô đều tới, không chỉ có Chung Thận xuất hiện, ngay cả Diệp Vi cũng tới!
Vốn là cô ta tránh ở một bên ăn chút bánh kem, đột nhiên khi thấy người đàn ông mặc tây trang màu đen xuất hiện ở giữa buổi tiệc náo nhiệt, cả người đều sững sờ.
Từ sau khi tin tức lần đó xuất hiện, thái độ của Chung Thận đối với cô ta liền trở nên là lạ, đã thật lâu cô ta không có gặp lại hắn ở sân thượng.
Cô ta biết, cũng hiểu rõ, Chung Thận đang trốn tránh cô ta.
Cô ta chỉ muốn làm bạn bè với hắn, hiện tại chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được đi.
"Một mực nhìn hắn, cô thích hắn như vậy sao?" Lưu Hiến đi đến phía sau Thẩm Oánh Oánh, theo ánh mắt của cô ta liền thấy Chung Thận cách đó không xa.
"Chúng tôi là bạn bè." Bị nói trúng tâm tư, trong lòng Thẩm Oánh Oán hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.
Lưu Hiến cười cười: "Tốt nhất là như vậy."
Thẩm Oánh Oánh chột dạ nói: "Đương nhiên là như vậy!"
Lưu Hiến nói: "Được rồi, anh muốn đi chào hỏi với ông nội của anh một tiếng, em ở chỗ này tùy tiện ăn chút gì đi, chờ anh trở lại."
Thẩm Oánh Oánh gật đầu nói tốt: "Anh mau đi đi, tôi ở một mình không thành vấn đề."
Lưu Hiến đi rồi, Thẩm Oánh Oánh lại quay đầu lại tìm tìm Chung Thận, đáng tiếc lúc này đã không thấy bóng dáng của hắn, cô ta không khỏi thất vọng nhíu mày.
"Đang nhìn gì vậy?"
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh dọa Thẩm Oánh Oánh nhảy dựng, cô ta quay đầu lại nhìn, lại là Trương Khả Hân người đã từng đi tìm cô ta.
Lúc này Trương Khả Hân cũng ăn diện rất lộng lẫy, tuy rằng cô ta đang cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khinh thường với ngạo mạn: "Thẩm Oánh Oánh, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, chuyện trước đó làm rất tốt."
Thẩm Oánh Oánh: "......"
Cô ta nghiêm mặt nói: "Cô đang nói cái gì tôi nghe không hiểu."
Trong lòng Trương Khả Hân tự nhủ bitchy này còn giả bộ đến vòng vo như vậy, nhưng mà đẳng cấp của cô ta so với Diệp Vi còn cao hơn, nếu không giả bộ mới là kỳ quái, "Tôi đều hiểu, yên tâm đi, chuyện kia tôi sẽ không nói ra ngoài, tôi sẽ vì cô mà giữ kín bí mật."
Thẩm Oánh Oánh có chút buồn bực: "Trương tiểu thư, hẳn là tôi không có bí mật gì yêu cầu cô phải giữ kín vì tôi đi, chúng ta không thân."
Cái này liền làm cho Trương Khả Hân không vui, cô ta nhỏ giọng nói: "Thời điểm nghe được Chung Thận với Diệp Vi giải trừ hôn ước, rất vui vẻ đi?"
Thẩm Oánh Oánh có loại bị nói trúng tim đen hoảng loạn: "Tôi chưa từng có nghĩ như vậy."
"A, ở trước mặt tôi mà giả bộ cái gì? Tôi có thể nói cho cô là tôi rất vui vẻ, tôi vui vẻ đến mức trắng đêm không ngủ, hận không thể trắng trợn chúc mừng một phen, cô giống với tôi thích Chung Thận, cô sẽ không có chút cảm giác nào sao?" Trương Khả Hân vỗ vỗ vai Thẩm Oánh Oánh, "Không muốn thừa nhận thì thôi, tôi cũng không miễn cưỡng cô, nhưng tôi vẫn còn muốn cảm ơn, nếu không phải cô, lúc này Diệp Vi còn đang đắc ý đây."
Thẩm Oánh Oánh nhìn sắc mặt dối gian xảo trá kia của Trương Khả Hân, ngay cả lời giải thích cũng không muốn nói, chỉ muốn cách cô ta xa xa: "Xin lỗi, tôi đi toilet một chút."
Trương Khả Hân lại kéo cô ta không cho đi: "Đi cái gì? Tôi nói cho cô biết, đợi chút Diệp Vi cũng tới, nếu cô ta phát hiện cô cũng ở đây, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cô cũng nên cẩn thận."
"Cảm ơn, không phiền cô lo lắng." Thẩm Oánh Oánh muốn đẩy Trương Khả Hân ra, lại đẩy không được cô ta, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, càng lộ ra vẻ luống cuống.
Lại vào lúc này, Lưu Hiến mới vừa đi trong chốc lát đã lại gần, một tay hắn ta đem tay của Trương Khả Hân ném ra, lại đem Thẩm Oánh Oánh kéo vào trong lồng ngực, ánh mắt nhìn Trương Khả Hân có chút không tốt: "Trương tiểu thư đây là đang muốn làm gì với bạn gái của tôi?"
"Lưu thiếu hiểu lầm, tôi với Thẩm tiểu thư là có duyên gặp qua vài lần, đây là đang ôn chuyện thôi, chỉ là không nghĩ tới khéo léo như vậy, Lưu thiếu vậy mà cũng quen biết với Thẩm Oánh Oánh?" Trương Khả Hân cười lắc lắc tay, ánh đèn chiếu xuống viên gạch vỡ nạm ở trên móng tay sặc sỡ loá mắt, cô ta nhìn bộ dáng nhấp môi nhíu mày của Thẩm Oánh Oánh, thoạt nhìn có chút ngay thẳng, lại có chút đáng thương, còn có bị quấy rầy đến xấu hổ buồn bực, chính là bộ dáng vô tội lại nhu nhược đáng thương này, làm người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc.
Lưu Hiến nói: "Chuyện riêng của tôi hẳn là không cần một người ngoài như cô phải nhọc lòng đi? Trương tiểu thư còn xin tự trọng."
Lời nói trực tiếp không lưu tình như vậy khiến sắc mặt của Trương Khả Hân cứng đờ, cô ta làm khó dễ Thẩm Oánh Oánh không thành, không nghĩ lại bị Thẩm Oánh Oánh chế giễu, hiện giờ chỉ cảm thấy thật sự mất mặt: "Lưu thiếu hiểu lầm, chỉ là tôi cảm thấy duyên phận của chúng ta như vậy là tương đối khó có được."
Lưu Hiến cười lạnh một tiếng: "A, tôi còn tưởng rằng Trương tiểu thư muốn xen vào trước mặt tôi."
Trương Khả Hân: "......"
Cô ta nhìn Thẩm Oánh Oánh đang được Lưu Hiến che chở bình yên vô sự trong ngực, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, thầm nghĩ Thẩm Oánh Oánh không hổ là một bitchy tâm cơ, quả nhiên là lợi hại!
Cô ta vặn ngã được Diệp Vi còn không phải là bởi vì Diệp Vi nhất thời buông lỏng, là lúc đắc ý thừa nhận với cô ta trải qua những chuyện đó sao? Mà bản thân của cô ta bị Chung Thận nhìn thấu gương mặt thật, cũng là vì cô ta khi đấu đá với Diệp Vi bị bại lộ ý nghĩ thật sự của mình, lúc này mới bị Chung Thận vừa vặn bắt được.
Cô ta với Diệp Vi hai người đều là thua ở chỗ này, mà Thẩm Oánh Oánh thông minh là ở chỗ này, bất kể khi nào, cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận những việc gây bất lợi với mình.
Mệt là Diệp Vi còn nói bản thân cô ta thông minh cẩn thận, so sánh với Thẩm Oánh Oánh, sợ là cô ta ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng khó.
Hiện giờ cô ta chỉ có thể giải thích cho tốt: "Tôi không có ý này, anh hiểu lầm......"
"Thật ra tôi cũng không nghĩ tới Lưu thiếu vậy mà là bạn bè với Thẩm Oánh Oánh đâu, lúc trước khi thấy ảnh chụp của hai người ở khách sạn, còn nói đó là ai?" Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau, Trương Khả Hân quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Diệp Vi một thân váy dài màu đen! Chỉ thấy kỹ nữ tâm cơ Diệp Vi chậm rãi đi đến, nhưng cô trang điểm vậy mà cực kỳ mộc mạc, chỉ là mái tóc dài cuộn sóng lớn vẫn buông xõa như cũ, trang sức đeo trên người cũng không phải đá quý chưa thấy bao giờ, mà là những vụn kim cương trong suốt sáng rực.
Thoạt nhìn giờ phút này vậy mà cô có chút khác biệt với bình thường, duy nhất làm cho cô quen thuộc, có lẽ chính là vẻ kiêu căng và ngạo mạn trước sau không đổi của cô.
Diệp Vi đột nhiên xuất hiện làm sắc mặt của Thẩm Oánh Oánh thoạt nhìn càng đáng thương hơn, cô ta kéo ống tay áo của Lưu Hiến, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."
Ngược lại Lưu Hiến mặt không đổi sắc, nói: "Hôm nay là ngày sinh ông nội của tôi, Diệp tiểu thư, hy vọng cô không cần phá hủy hứng thú của ông ấy."
Rất tốt, vậy mà lấy Lưu lão gia tử ra để nói chuyện này.
Hôm nay khác ngày xưa, đừng nói Trương Khả Hân không dám, Diệp Vi cũng không dám gây sự ở trên ngày sinh của Lưu lão gia tử.
Lưu Hiến lấy lão gia tử ra đây, tự nhiên sẽ ép Trương Khả Hân với Diệp Vi không dám nói thêm cái gì, không dám lại tìm Thẩm Oánh Oánh gây phiền toái, để tránh làm trường hợp nháo đến quá khó coi.
Ai ngờ vậy mà Diệp Vi cũng không giận không bực, ngược lại cười: "Lưu thiếu nói đúng, nếu là nhóm khách quý ở đây biết vị tiểu thư trước mắt này, chính là đầu sỏ làm hại tôi với Chung Thận giải trừ hôn ước, không biết là sẽ có phản ứng gì?"
Sắc mặt Lưu Hiến cứng đờ, sắc mặt Thẩm Oánh Oánh cũng không khỏi khó coi hơn.
Trương Khả Hân vỗ hai tay một cái, vừa rồi làm sao cô ta lại không nghĩ tới?
Diệp Vi nói: "Lưu thiếu đừng lo lắng, tuy rằng tôi là người có thói quen kiêu căng tùy hứng, nhưng tư tưởng kính già yêu trẻ vẫn phải có, tiệc sinh nhật của lão gia tử, ngày lành khó có được như thế tôi sao có thể sẽ làm hỏng hứng thú của ông ấy chứ? Cho dù có rất nhiều bất mãn, tôi cũng sẽ coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng coi như là tấm lòng thành khẩn của tôi với ông ấy."
Lưu Hiến: "......"
Lúc này hắn ta cũng sửng sốt, không nghĩ tới nói chuyện với Diệp Vi một câu, lại biến thành hắn ta ngược lại phải cảm ơn cô.
Trương Khả Hân gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, Lưu thiếu ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không biết đại cục như vậy. Cũng xin Lưu thiếu cẩn thận giữ bí mật, đừng nói lỡ miệng, rốt cuộc thân phận của Thẩm Oánh Oánh, có chút xấu hổ a."
Diệp Vi liếc mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh một cái: "Lão gia tử tuổi già sức yếu, ngược lại chịu không nổi kích thích, Lưu thiếu, anh nói phải không."
Lưu Hiến không nghĩ tới trong giây lát đã bị Diệp Vi với Trương Khả Hân oán giận đến mức á khẩu không trả lời được, vừa nói như vậy, hắn ta không chỉ có phải cảm ơn Diệp Vi vì biết đại cục, còn phải gánh cái danh không quan tâm đến thân thể của ông nội nhà mình.
Lúc này Thẩm Oánh Oánh cũng biết tình huống không ổn, cô ta đứng ra nói: "Các người không cần lo lắng, tôi đây sẽ rời đi liền."
Đi? Đi rồi thì làm sao phát triển tuyến tình cảm với nam chủ a? Công việc của Lưu Hiến còn tiến hành như thế nào?
Diệp Vi khuyên nhủ: "Cô là bạn gái của Lưu thiếu, bữa tiệc còn chưa có bắt đầu lại đột nhiên rời đi, là sợ người khác sẽ không nghĩ nhiều sao?"
Thẩm Oánh Oánh khó xử, cắn môi không nói.
Lưu Hiến áp chế sự không hài lòng xuống, cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi còn có việc, không thể tiếp đãi, hai người tùy tiện đi."
Dứt lời, hắn kéo Thẩm Oánh Oánh xoay người rời đi, thoạt nhìn bước chân có chút vội vàng.
Trương Khả Hân cũng vui sướng điên rồi, trợn trắng mắt với bóng dáng của Thẩm Oánh Oánh và Lưu Hiến, cả giận: "Có phải là đàn ông thì đều thích cái kiểu vô tội đáng thương như loại Thẩm Oánh Oánh này hay không?"
Diệp Vi an ủi nói: "Đừng lo lắng, cũng có khẩu vị nặng."
Trương Khả Hân: "......"
Diệp Vi lắc đầu, đi rồi.
Hiện tại cô cũng không có tâm tư đấu đá với Trương Khả Hân, tất cả trong đầu đều là công việc lát nữa của cô, trước đó đương nhiên là đã bồi thật thật là tốt Ngụy Phượng Quỳnh với cha Diệp, hai người thật sự đối xử với cô rất tốt, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, đương nhiên cũng bởi vì như vậy, cô mới càng thêm không nỡ cha mẹ thuộc về bản thân cô.
Cho nên tuy rằng biết người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh có chút tàn nhẫn, nhưng đây là công việc của cô, cô không thể không làm.
Cô cần thiết phải về tới bên cạnh người nhà.
......
Chung Thận xa xa đã thấy Diệp Vi, cô kéo Ngụy Phượng Quỳnh đối diện mà tới, cô ăn mặc váy dài màu đen đơn giản, nói toạc ra là không kiêu căng phách lối giống như ngày xưa, thoạt nhìn còn trầm tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là thói quen khẽ nhếch cằm của cô, đem vẻ trầm tĩnh mông lung hoàn toàn xua tan, chỉ còn lại vẻ ngạo mạn khiến người ta khó có thể bỏ qua, chỉ là một nụ cười, cũng làm người ta cảm thấy yếu ớt.
Trong bữa tiệc, hắn thấy Diệp Vi ngồi ở bàn bên cạnh tươi cười rực rỡ, không biết nói gì đó, đùa đến Ngụy Phượng Quỳnh cười ha ha lên.
Cô còn uống hai ly rượu nho, khuôn mặt trắng nón nhiễm một chút màu đỏ, một đôi mắt càng ngày càng sáng.
"Chung tổng, tôi kính ngài một ly."
Lưu Hiến nâng ly về phía Chung Thận, Chung Thận hoàn hồn, mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh ngồi ở bên cạnh Lưu Hiến, Thẩm Oánh Oánh nhấp môi nhìn hắn, đột nhiên đối diện với tầm mắt của hắn, vội hoảng loạn cúi đầu xuống.
Hiện giờ Lưu lão đang ngồi ở ghế trên, giờ phút này lão gia tử cười với Chung Thận nói: "Đứa cháu này của ta từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sự, nếu là nó có một nửa xuất sắc của cậu, ta liền cám ơn trời đất."
Lưu Hiến là đứa cháu mà Lưu lão thích nhất, từ nhỏ mang theo bên người, đối với hắn rất là cưng chiều đến mức thiên vị.
Chung Thận bưng ly rượu lên uống một ngụm, nói một tiếng "Lưu lão khen nhầm."
Thẩm Oánh Oánh hận không thể tìm cái khe đất trốn đi, ánh mắt Chung Thận nhìn cô ta làm cô ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó chịu cực kỳ.
Thẳng đến khi bữa tiệc trải qua hơn một nửa, thời điểm Chung Thận đi toilet, cô ta nhịn không được đi theo.
Ở ngoài hành lang toilet, rốt cuộc cô ta có cơ hội nói chuyện một mình với Chung Thận: "Chung Thận, Lưu Hiến là bạn bè của em, là hắn để em bồi hắn tới......"
Chung Thận nói: "Loại chuyện này cô không cần thiết giải thích với tôi."
Thẩm Oánh Oánh dừng một chút, miễn cưỡng cười nói: "Em không phải, em chỉ tùy tiện nói một chút......"
"Ừm."
Thẩm Oánh Oánh đột nhiên nói: "Chung Thận, có phải anh đang giận em hay không?"
Chung Thận: "Không có."
"Không có sao? Vậy tại sao anh lại đối xử lạnh lùng với em như thế?" Thẩm Oánh Oánh rốt cuộc không nhịn được khổ sở dưới đáy lòng, "Khẳng định là anh đang trách em đi, nếu không phải vì em, anh với Diệp Vi sẽ không giải trừ hôn ước, cũng sẽ không có những tai tiếng không sao nói rõ được đó, càng sẽ không tạo cho công ty tổn hại lớn như vậy...... Chung Thận, thật xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ như vậy, thật sự em không phải cố ý. Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
Chung Thận nói: "Là vấn đề của tôi, không có quan hệ với cô."
"Thú vị thú vị. Vì để cho Thẩm Oánh Oánh phủi sạch quan hệ, vì để Thẩm Oánh Oánh vui vẻ, đường đường là Chung tổng của chúng ta cũng sẽ trợn mắt nói dối." Diệp Vi đi ra từ một góc tường, trực tiếp đánh gãy cuộc trò chuyện của Thẩm Oánh Oánh với Chung Thận, cô khoanh tay trước ngực, khẽ nhếch cằm, vẻ mặt ngạo mạn, "Thẩm Oánh Oánh, Chung Thận không cần cô xin lỗi, nhưng là tôi muốn a, thân là đương sự thứ nhất, có phải cũng nên xin lỗi với tôi hay không?"
Trong lòng Thẩm Oánh Oánh lúng túng, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Thận, Chung Thận lại nhíu mày nhìn Diệp Vi: "Thẩm Oánh Oánh, cô đi trước đi."
Thẩm Oánh Oánh nói: "Không, tôi không đi......" Cô ta làm sao có thể để một mình Chung Thận bị Diệp Vi chế nhạo?
Chung Thận: "Tôi có lời muốn nói một mình với Diệp Vi."
Thẩm Oánh Oánh: ".........???"
Diệp Vi: "............" Thẳng thắn như vậy, khó trách con đường theo đuổi vợ của anh lại khó khăn như vậy.
Cô nhìn sắc mặt của Thẩm Oánh Oánh dần tối tăm xuống, cũng không nhịn được sốt ruột vì hắn: "A, chỉ là để cô ta nói một câu xin lỗi với tôi mà thôi, như thế nào, đau lòng?"
Ánh mắt của Thẩm Oánh Oánh sáng lên.
Chung Thận: "Không có."
"Ha hả."
"Không có đau lòng."
"Anh nghĩ tôi tin sao?"
"Bất kể em tin hay không nhưng tôi không có."
Thẩm Oánh Oánh tiến lên một bước, nói: "Diệp tiểu thư, quả thật là tôi nên nói câu rất xin lỗi với cô, đều là tôi sai, tôi sẽ không quá đáng mong cô tha thứ cho tôi, nhưng cô đừng làm khó dễ Chung Thận, cô với hắn quen biết lâu như vậy, hẳn là cô sẽ biết hắn không phải loại người bắt cá hai tay đúng không? Hắn là người mà cô thích lâu như vậy, hẳn là so với tôi cô càng hiểu rõ hắn hơn mới đúng, hắn sẽ không nói dối, cũng khinh thường nói dối, càng sẽ không bỉ ổi như vậy."
Thẩm Oánh Oánh giải thích quá có đạo lý, Diệp Vi với Chung Thận quen biết hơn hai mươi năm, cô nên là người hiểu rõ hắn nhất, biết hắn không phải cái loại người sẽ nói dối này, cũng càng hiểu hắn không phải cái loại người tam tâm nhị ý (*) này, chính là hắn nói vì sao cô lại không tin chứ? Phương diện này, chẳng lẽ cô cũng không có sai?
(*) Tam tâm nhị ý -: Ba đầu sáu tay, chỉ sự tài giỏi gánh vác được nhiều việc một lúc.
Diệp Vi cười, nhìn về phía Chung Thận, nói: "Chính là bởi vì quá hiểu rõ hắn, cho nên thời điểm hắn nói không phải, tôi mới một chút cũng không tin."
Đúng vậy, Diệp Vi thích Chung Thận như vậy, cô hiểu rõ Chung Thận, cho nên Chung Thận khác thường mới có thể khiến cô để ý như vậy......
Thẩm Oánh Oánh đột nhiên nhìn về phía Chung Thận, đáy mắt có mong đợi với chờ mong chính bản thân cô ta cũng chưa phát hiện.
Chung Thận nói: "Diệp Vi, tuy rằng em hiểu rõ tôi, nhưng là sẽ không so được với bản thân tôi hiểu tôi, tôi nói không có, là thật sự không có."
Diệp Vi buông tay: "Anh có hay không lại có quan hệ gì với tôi? Thẩm Oánh Oánh, nhanh a, tôi còn đang chờ cô xin lỗi đây."
Thẩm Oánh Oánh có thể nói xin lỗi với Chung Thận, đối với Diệp Vi lại không nói ra được, cô ta nhấp môi không biết nên mở miệng như thế nào, cô ta cho rằng Chung Thận sẽ giúp cô ta, ai ngờ Chung Thận một chữ cũng không nói, bởi vì cô ta im lặng thời gian dài, còn nghi ngờ nhìn qua, phảng phất như đang hỏi vì sao cô ta còn không xin lỗi?
Thẩm Oánh Oánh: "......"
Lúc này cô ta mới cắn môi nói một tiếng thật xin lỗi với Diệp Vi.
Diệp Vi được một tấc lại muốn tiến một thước: "Thật xin lỗi cái gì? Thật xin lỗi vì đoạt vị hôn phu của tôi sao? Này sai rồi, nhưng ngàn vạn đừng cảm thấy thật xin lỗi, đây chỉ là chứng minh khả năng quyến rũ ưu tú của cô thôi, không có gì thật xin lỗi, muốn trách cũng trách tôi, không đủ thủ đoạn, không so được lợi hại với cô, ngay cả vị hôn phu của bản thân cũng không giữ được. Tôi là một người thất bại dưới tay người khác, cũng không dám muốn thật xin lỗi của cô."
Thẩm Oánh Oánh bị nói đến mặt đỏ tai hồng, một lời phản bác cũng không nói nên lời, đôi mắt cô ta cũng gấp đến mức đỏ lên, thoạt nhìn càng ủy khuất ba ba đáng thương.
Diệp Vi cười lạnh một tiếng, mắt thấy chiêu đã đủ hận, mới thong thả ung dung rời đi.
Nghĩ lại thật đúng là cô rất chuyên nghiệp, đầu năm nay, người muốn tan tầm nhanh còn nỗ lực làm việc giống như cô ngược lại còn không nhiều lắm.
......
Buổi trưa qua đi, Ngụy Phượng Quỳnh hẹn mấy lão chị em đi chơi mạt chược, cha Diệp lại trở về công ty.
Diệp Vi một mình đến đại sảnh khách sạn, lúc này khách khứa đã tản đi không sai biệt lắm, không có náo nhiệt như lúc trước, không khí cũng trở nên an tĩnh hơn.
Cô chậm rì rì đi tới cửa lớn ở bên ngoài khách sạn, thấy Thẩm Oánh Oánh với Lưu Hiến đứng chung một chỗ, mà Chung Thận đứng một mình một bên, hai người một trái một phải, ở giữa có một khoảng cách không nhỏ.
Đôi mắt Thẩm Oánh Oánh vẫn luôn hướng về Chung Thận ở bên kia, muốn nói lại thôi, nhu nhược động lòng người, đáng tiếc Chung Thận không hiểu phong tình, không phát hiện Thẩm Oánh Oánh nhìn chăm chú thì thôi không nói, ngay cả ánh mắt dư cũng chưa cho một cái.
Sắc mặt Lưu Hiến lộ vẻ đau khổ, hắn ta cầm tay Thẩm Oánh Oánh, nói: "Đừng nhìn, nhìn nữa hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn em một cái."
Thẩm Oánh Oánh thu hồi ánh mắt, kiên định rút tay bản thân ra: "Tôi biết."
Lưu Hiến cười khổ một tiếng, đôi tay cắm vào túi quần, nói với cô ta: "Làm sao lại ngốc như vậy, biết mà em còn nhìn?"
Thẩm Oánh Oánh cũng không nghĩ như vậy, nhưng chính là cô ta không nhịn được, không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta lại không quên được hắn.
Diệp Vi đi đến ở giữa hai người, vừa lòng gật gật đầu, này chứng minh cái gì? Chứng minh cô đang làm việc tốt lắm a!
Việc của nữ phụ ác độc còn không phải là dốc hết sức lực phá hư tình cảm của nam nữ chủ sao, liền cái này, ai dám nói cô làm không tốt?
Chung Thận biết Diệp Vi tới, hắn ngửi thấy được một cỗ mùi hương nhàn nhạt, như có như không, làm hắn hoảng hốt nhớ tới buổi tối Diệp Vi chậm dứt với hắn kia, hắn nhớ tới từng tiếng chất vấn của cô, nhớ tới nét mặt vừa đau khổ lại ẩn nhẫn của cô.
Thật ra thì hắn vẫn luôn cho rằng Diệp Vi là người yếu ớt tùy hứng, là người được sủng, yêu, là người con gái không lo không nghĩ. Chính là gần đây mới phát hiện, thì ra là không phải.
Thì ra là cô cũng có tình cảm nồng đậm như vậy.
Bất kể là một Diệp Vi cao cao tại thượng khi dễ người ta; vẫn là một Diệp Vi thật cẩn thận nhìn hắn nói muốn cải tà quy chính cố gắng làm người; hoặc là một Diệp Vi cầm ảnh chụp đau khổ chất vấn từng tiếng. Đều linh động lại sôi nổi.
Mà Diệp Vi hiện tại, lòng tràn đầy căm hận với hắn, chán ghét với bài xích, dường như là tuyệt vọng, hoàn toàn nhìn thấu hắn, cũng từ bỏ hắn, không tin hắn nói bất kể một câu gì nữa.
Lần đầu tiên Chung Thận cảm thấy đau đầu, cũng là lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Cũng như thế, hắn cũng không rõ, vì sao hắn lại đối xử khác biệt với Thẩm Oánh Oánh?
Rõ ràng không nên có bất kì khác biệt gì, hắn không biết bản thân vì sao đối xử với Thẩm Oánh Oánh lại không giống nhau, dường như hắn cũng không biết bản thân từ khi nào có thói quen đi lên sân thượng.
Chỉ nghĩ như vậy, Chung Thận cảm thấy bản thân càng đau đầu thêm, hắn nhẹ đóng hai tròng mắt lại, xoa xoa mi tâm.
Cũng chính là lúc này!
Đột nhiên ――
Có đôi tay từ phía sau lưng đẩy hắn, sức lực vừa nhanh lại mạnh, hắn nghi ngờ mở to mắt, còn không kịp nhìn xem chuyện là như thế nào, thân thể lại theo sức lực này xông ra ngoài đi về phía trước, té ngã trên đất!
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng vang lớn.
"Phanh ――"
Cùng tiếng phụ nữ thét chói tai.
"A ――"
Ánh mắt Chung Thận mãnh liệt, đột nhiên hắn quay đầu lại, thấy nơi hắn đứng vừa rồi vậy mà có một chiếc xe hơi, trực tiếp đâm vào tường, nửa đầu cái xe đầu cũng đâm đến thay đổi hình dạng, mặt tường càng là nứt ra như mạng nhện, làn khói bốc ra, chuông cảnh báo nổi lên bốn phía.
Lưu Hiến đang cứng đờ đột nhiên vọt qua đó, hắn ta hô to: "Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Hắn vốn không nghĩ tới, thời điểm xảy ra việc ngoài ý muốn, chiếc xe kia rõ ràng là trực tiếp hướng về phía Chung Thận lao tới, cuối cùng lại đâm vào Diệp Vi.
Diệp Vi vậy mà đẩy Chung Thận ra!!
Cả người Thẩm Oánh Oánh cũng đang run, run run rẩy rẩy lấy di động ra.
Trương Khả Hân không biết đột nhiên xoay từ bên trong cửa chạy ra, vẻ mặt của cô ta cực kỳ hoảng loạn: "Diệp Vi!!"
Trong đầu Chung Thận nháy mắt nhớ tới đôi tay kia, trong lòng hắn lộp bộp một cái, dưới chân mềm nhũn, Diệp Vi, Diệp Vi?
Đôi tay kia là Diệp Vi!
Hắn thậm chí không biết là bản thân bò dậy từ trên mặt đất như thế nào, đi qua một bước, vòng qua chiếc xe hơi đang bốc khói, thật sự thấy Diệp Vi đang nằm trên mặt đất.
Cô nằm ở đằng kia, tóc rối loạn, máu tươi thấm ra mặt đất, hắn ngửi thấy được mùi máu tươi.
Trương Khả Hân quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng vẫn luôn đang gọi Diệp Vi, Diệp Vi, Diệp Vi.
Nhưng cô ta không gọi được cô tỉnh, như thế nào cũng không gọi cô tỉnh được, cô ta đột nhiên nghĩ tới Chung Thận.
"Chung Thận, Chung Thận! Diệp Vi thích anh nhất, anh tới gọi cô ấy, anh nhanh tới gọi cô ấy đứng lên a!"
"Anh gọi cô ấy nhất định cô ấy sẽ trả lời anh!"
"Chung Thận, anh nhanh gọi cô ấy a!"
(Editor: Tự dưng muốn chèo thuyền bách =)))
Chung Thận quỳ trên mặt đất, nhìn gương mặt không có chút máu của Diệp Vi, cô không hề tức giận nằm ở đằng kia, trên mặt trên trán còn có vết thương, máu đỏ tươi trở thành đồ trang trí duy nhất trên mặt của cô.
Hắn hơi há môi ra, Diệp Vi......
Rõ ràng hắn rõ ràng không có gọi ra âm thanh, Diệp Vi đang nằm vậy mà giống như là nghe thấy được, cô giật giật, vậy mà chậm rãi mở mắt.
Trương Khả Hân vui sướng mà khóc: "Diệp Vi cô tỉnh! Cô đừng sợ, xe cứu thương lập tức sẽ đến, cô sẽ không có việc gì, khẳng định cô sẽ không có việc gì."
Diệp Vi chớp chớp mắt, giống như không rõ tình trạng trước mắt lắm, lại giống như biết bản thân đã xảy ra cái gì, chỉ thấy cô chậm rãi nâng tay trái lên, Trương Khả Hân mờ mịt nhìn cô, cho rằng là cô đang đau đang khó chịu, ai ngờ vậy mà trong tay nắm một chiếc khăn tay, chỉ thấy cô cực kỳ thong thả, cứng đờ, xoa xoa ở trên mặt......
Một động tác đơn giản, phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân của cô.
Chung Thận cúi đầu nhìn cô, cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa ở trên mặt cô, chỉ là khăn dính máu, vậy mà không lau khô được máu ở trên mặt cô, ngược lại càng lau càng nhiều, càng lau càng nhiều.
"Dọa đến anh sao......"
Hắn lắc đầu.
"Đừng sợ......"
Ừm.
Vậy là tốt rồi.
Vậy mà dường như là cô yên tâm, rốt cuộc nhắm hai mắt lại.