Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 4: Nữ phụ tham sống sợ chết (2)




Chương 2.1
Thịnh Chí Minh mặt không biểu tình trở lại phòng bệnh, ngay cả mục đích vì sao lại đi tìm Diệp Vi cũng quên mất -- hắn muốn cô về sau không cần đi tìm hắn nữa, quan hệ của bọn họ tới đây là kết thúc. Lúc đầu chỉ cần trợ lý đi qua nói một tiếng, thế mà hắn lại ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi chủ ý, muốn nhìn một chút xem Diệp Vi còn có lý do thoái thác gì.
Ai ngờ lại nghe được suy nghĩ chân thật trong lòng người phụ nữ kia.
Hắn đã sớm biết, người phụ nữ kia tham sống sợ chết lại yêu thích hư vinh, ở với hắn chỉ là bởi vì tiền của hắn, lợi dụng hắn để bò lên trên giới giải trí, đối với hắn chỉ có vài phần thiệt tình.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, mọi chuyện đã đến tình trạng như ngày hôm nay rồi mà cô ấy lại còn nói, "Sẽ không"!
Ngu xuẩn!
Phụ nữ muốn chết vì hắn không ít, người vì hắn mà trả giá bằng sinh mệnh cũng có, phụ nữ bởi vì bị kết thúc mà nháo đến mức đòi muốn chết hắn cũng không phải chưa từng thấy qua.
—— Nhưng Diệp Vi là người phụ nữ duy nhất, bất cứ những việc đã phát sinh trước hay sau, đều có thể kiên định nói "Sẽ không".
Chỉ cần tiền của hắn, không màng đến hắn, lập trường kiên định đúng là xưa nay chưa từng có!
Mặc dù hắn đối với cô ấy cũng chưa từng dùng qua nhiều tâm tư.
Hai người bắt đầu đến với nhau chính là qua một cuộc giao dịch.
Hắn đốt điếu thuốc, nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Thế mà lại chỉ có Lưu Giai đuổi theo tới đây?
A.
Thịnh Chí Minh cũng không rõ cảm giác lúc này là gì, chỉ cảm thấy quả nhiên là như thế, bọn họ vốn không phải bạn bè nam nữ bình thường, hoặc có thể nói là, chỉ có quan hệ nam nữ thân mật mà thôi. Về sau Diệp Vi mượn quyền thế của hắn, nói cô là bạn gái hắn, hắn nghe xong cũng chỉ cười một tiếng cho qua. Đối với người phụ nữ của mình, hắn từ trước đến nay đều rất hào phóng, tại thời điểm hắn cảm thấy hứng thú với cô thì có thể sủng cô nhất thời.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, lúc đó Vương Nhược Nghiên vừa mới vì hắn mà chắn một dao, sinh mệnh bị đe dọa vô cùng nguy hiểm, cảnh sát chậm rãi tới muộn, hắn che chở cô ấy lên xe cứu thương, trong nháy mắt trong đầu cũng nhớ tới Diệp Vi, bởi vì nhớ tới Diệp Vi, hắn quay đầu lại nhìn một cái, chính là cái nhìn này, làm hắn đến nay canh cánh trong lòng.
Người phụ nữ kia đứng ở chỗ đó, ngoan ngoãn giơ hai tay để cảnh sát giúp cô cởi bỏ dây thừng, trên gương mặt xinh đẹp kia lại bất đồng với vẻ kinh hoảng thất thố lúc trước, cũng không phải được cứu về mà vui đến phát khóc, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thờ ơ khiến người ta khó có thể lý giải được, thật giống như người thiếu chút nữa bị giết không phải là cô ấy... Là thờ ơ sao?
Giống như không có hứng thú, " A! Rốt cục có thể kết thúc công việc, về nhà nghỉ ngơi thôi."
Hắn cũng không thể xác định được.
Bởi vì chỉ trong một cái chớp mắt, lúc cô ngẩng đầu nói chuyện cùng với vị cảnh sát, cô chớp đôi mắt, gương mặt xinh đẹp có thể mê hoặc lòng người, mảnh mai nhu nhược đáng thương, nước mắt lưng tròng, thật là chọc người thương tiếc.
Hiện giờ bình tĩnh hồi tưởng lại, vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn nhìn lầm rồi ư?
Thịnh Chí Minh lại nghĩ tới lúc bọn bắt cóc bởi vì tò mò mà hỏi Diệp Vi và Vương Nhược Nghiên có phải bạn gái của hắn hay không, Diệp Vi mắt chứa đầy nước liều mạng lắc đầu nói: "Không phải, tôi không phải bạn gái Thịnh thiếu, tôi không phải...... Các người đừng giết tôi!"
Vương Nhược Nghiên nói: "Tôi là bạn của Thịnh thiếu." Lời lẽ của cô chính đáng, phân tích rõ lợi và hại, "Các anh có biết hiện tại việc các anh đang làm là phạm pháp không? Ba người chúng tôi đều không phải người thường, đột nhiên biến mất không thấy nói gì sẽ lập tức bị phát hiện, sau đó báo nguy, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, các anh cho rằng các anh thoát được sao? Chỉ cần hiện tại các anh thả chúng tôi ra, tôi hứa là sẽ không báo nguy, hơn nữa cho các anh một số tiền."
Thịnh Chí Minh thưởng thức sự dũng cảm và trấn định của Vương Nhược Nghiên vào giờ phút này, đồng thời khinh thường bao cỏ là Diệp Vi.
Hắn liếc nhìn Diệp Vi một cái, phát hiện ra cô mặc dù co ở góc kia khóc, một bên vẫn không quên hướng sang bên cạnh trốn đi, cách hắn rất xa, giống như hận trước nay không quen biết hắn.
Thịnh Chí Minh cười lạnh một tiếng.
Khẳng định là hắn nhìn lầm rồi.
"Thịnh tổng, Nhược Nghiên tiểu thư đã tới, nói là ở phòng bệnh lâu đến mức mốc meo, muốn đi ra bên ngoài tản bộ. Ngài có muốn đi cùng một chút hay không?" Trợ lý đứng ở cửa cẩn thận hỏi, hắn biết hiện tại đối với Thịnh Chí Minh mà nói, Vương Nhược Nghiên là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Sắc mặt Thịnh Chí Minh quả nhiên có chút hòa hoãn, đi theo trợ lý ra khỏi phòng bệnh.
Người con gái có gương mặt thanh tú mang theo một chút tái nhợt ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn có chút suy yếu nhưng tinh thần lại không tệ lắm, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười tươi thật lớn, như mặt trời nhỏ có sức sống bừng bừng: "Chí Minh, hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Lưu Giai vốn dĩ sốt ruột, lúc sau bị nghe lén cuộc nói chuyện càng gấp đến độ không chịu được, tóc đều muốn trắng mấy ngọn, mỗi ngày ở bên tai Diệp Vi nhắc mãi xong rồi xong rồi.
Lúc trước mỗi ngày đều đến trước phòng bệnh Thịnh Chí Minh thăm hỏi, hiện tại hận không thể một ngày ba bữa thêm buổi cơm chiều thêm ăn khuya đi, đáng tiếc đến bóng dáng Thịnh Chí Minh cũng chưa thấy, bảo vệ canh giữ ở cửa đều quen biết cô ấy, cô ấy mới vừa tới gần liền theo bản năng tiến lên một bước chắn ở cửa.
Là người bị Thịnh đại thiếu kéo vào sổ đen, Lưu Giai nhận hết mọi sự xem thường.
Lưu Giai: "......"
Lưu Giai trở lại phòng bệnh liền khóc với Diệp Vi, khóc kiếp sống người đại diện của cô ấy đều đã bị hủy trong chốc lát, khóc vì tương lai bi thảm không thôi.
Diệp Vi vốn dĩ rất cao hứng, thấy Lưu tỷ như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn, các cô là bạn học đại học, tốt xấu gì cũng cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy, lúc trước hợp tác còn rất vui sướng nên giờ tốt bụng an ủi cô ấy vài câu: "Không có việc gì, trên đời này không phải chỉ có nghề người đại diện, người ta thường nói con đường nào cũng dẫn đến La Mã (*), chị hiểu được biến báo (**) mà. Cho nên đừng khóc nữa nhé."
(*) con đường nào cũng dẫn đến La Mã: có nghĩa là làm gì thì làm nhưng cuối cùng nó cũng sẽ là điểm dừng chân, là điểm đến...
(**) biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
"..?? " Có người an ủi như thế sao? "Em câm miệng đi!"
Diệp Vi: "Được."
Ngay cả khi cô câm miệng thì việc này cũng không có cách giải quyết.
Làm người đại diện của nữ phụ ác độc, tồn tại để giúp đỡ khi dễ nữ chủ, cô ấy cũng sẽ cùng bị chèn ép với cô, tất nhiên là sẽ không có nghệ sĩ nào dám theo cô ấy, cuối cùng xám xịt rời khỏi giới giải trí, nhưng mà so với kết cục té lầu chết thảm của nguyên chủ, Lưu Giai còn tốt chán, mấy năm trước kiếm lời không ít tiền, rời khỏi giới giải trí trở về với cuộc sống người thường thì tính sơ ra cũng là con số thiên văn mà người khác vất vả mấy đời mới kiếm được.
Lưu Giai làm người đại diện, tuy rằng dùng qua không ít thủ đoạn xấu với nữ minh tinh khác, mua thuỷ quân đoạt tài nguyên để kiếm nhiều lợi ích, nhưng tình cảm của cô ấy đối với nguyên chủ cũng có vài phần nhiệt tình, sau khi nguyên chủ té lầu chết thảm, cũng từng cực lực đi tìm kiếm chân tướng —— đáng tiếc cô ấy thấp cổ bé họng, cuối cùng ngược lại bị người ta trùm bao tải đánh một trận, chặt đứt một chân, bị mất nửa cái mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.