Lưu Giai bị Diệp Vi lạnh lùng đưa trở lại phòng bệnh lại khóc vì tiền đồ tương lai ảm đạm của cô.
Nhưng Diệp Vi thật ra rất vui mừng vỗ vỗ bả vai Lưu Giai, làm quân sư của nữ phụ IQ thấp, chỉ số thông minh quả nhiên không cao, không làm cô thất vọng.
Ở thời điểm Chu Gia và Thịnh Chí Minh đau lòng Vương Nhược Nghiên nhất chính là lúc đi nói Vương Nhược Nghiên không có việc gì, nói bọn họ khẩn trương quá mức, đại kinh tiểu quái (*), không bị chán ghét mới là lạ.
(*) Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to.
Lưu Giai ưu sầu đến mức cơm chiều cũng không ăn mấy miếng, Diệp Vi tâm tình rất tốt ăn một chén cơm lớn, thuận tiện qua cân thử, vừa thấy cư nhiên thấy số 50, ước chừng tăng năm cân! Cuộc sống gia đình quả thật không cần quá đẹp.
Trước kia cô xinh đẹp lại tinh tế, mảnh mai thoạt nhìn làm người thương tiếc, hiện giờ mượt mà lên, xinh đẹp lại thêm chút gợi cảm, bởi vì cô lúc trước mập nhất chính là ngực, dáng người không cần quá tốt, lại đối lập một chút với cô ở bệnh viện nằm hai năm khô quắt, tay chân héo rút......
Tính tính, chờ cô rút được hệ thống y học Trung Quốc, lập tức là có thể tốt lên.
Vô luận như thế nào, cô nhất định phải trở về.
Lưu Giai ở bên ngoài gõ cửa: "Diệp Vi! Em còn trốn ở trong WC làm gì? Mau chạy ra đây!"
Lưu tỷ sau khi khóc xong sống lại tại chỗ, đem thân phận pháo hối đánh không chết phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Diệp Vi kéo cửa ra: "Làm sao vậy?"
Tuy rằng thân thể cô rất tốt, nhưng đến nay cũng không có xuất viện, thứ nhất là Vương Nhược Nghiên và Thịnh Chí Minh đều không có xuất viện; thứ hai là làm người cùng bị bắt cóc Diệp Vi cũng không thể xuất viện, xuất viện không phải nói cho người ngoài biết cô bị thương nhẹ, mau mau đến sao, đánh giá của ngoài giới cùng trong nghề đối với Diệp Vi vốn dĩ đã không tốt, còn có thể đánh chiêu bài đáng thương, lấy một phân đồng tình; Thứ ba là ở tại bệnh viện, thuận tiện tìm Thịnh Chí Minh, còn có thể quan sát tiến triển quan hệ gần đây của Thịnh Chí Minh và Vương Nhược Nghiên, thuận tiện làm phương tiện thúc đẩy tình yêu.
"Em biết vừa rồi chị nghe được cái gì không? Lần này Chu Gia thế nhưng cùng tiểu yêu tinh Vương Nhược Nghiên tập diễn! Kỹ thuật diễn của Chu Gia được công nhận tốt, có Chu Gia phụ trợ, Vương Nhược Nghiên như hổ thêm cánh, em ở đoàn phim khẳng định càng không có địa vị! Không nghĩ tới tiểu yêu tinh Vương Nhược Nghiên này lợi hại như vậy, ngay cả Chu Gia không gần nữ sắc cũng bị cô ta mê hoặc." Đoàn phim tuy rằng chưa nói đem thân phận nữ chính của Diệp Vi đổi đi, nhưng nữ số 2 nhân khí khá cao, kỹ thuật diễn cùng nhân vật lại cực kỳ xuất sắc, chờ thời điểm phim phát ra, khẳng định sẽ đem quang hoàn thuộc về nữ chính đoạt đến không còn một mảnh.
Kể từ đó, Diệp Vi sẽ một lần nữa biến thành đá kê chân của Vương Nhược Nghiên!
Diệp Vi còn tưởng rằng là cái gì đâu, thì ra sợ bóng sợ gió một hồi: "Hiện tại Chu Gia đang còn ở chỗ Tiểu Vương?"
Lưu Giai: "Đã sớm đi rồi."
Diệp Vi nhìn nhìn sắc trời, đã đến giờ này, công việc hoàn thành, cũng nên tan tầm về nhà.
"Cũng không biết người đàn ông đó nghĩ như thế nào, làm thế nào có thể thích tiểu yêu tinh kia như vậy, chị xem bộ dáng của Chu Gia kia thoạt nhìn còn có chút chưa đã thèm! Hắn chắc là sẽ không thích Vương Nhược Nghiên đi?" Lưu Giai tức giận bất bình nói.
"......" Tất cả đều bị chị phát hiện?
Diệp Vi thét chói tai, "Chị nói cái gì? Chu Gia sao có thể thích hồ ly tinh Vương Nhược Nghiên kia!"
Lưu Giai xoa xoa lỗ tai: "......"
"Em đừng kích động, vừa rồi chị chỉ thuận miệng nói, chị cũng cảm thấy Chu Gia không có khả năng thích Vương Nhược Nghiên, nhiều nhất cũng chỉ là thưởng thức cô ta đi, em cũng biết, Chu Gia thích dìu dắt hậu bối có tài hoa."
"Cái đó cũng không có khả năng, so với em Vương Nhược Nghiên kia sao có thể có tài hoa?"
Lưu Giai: "......Em tài hoa? Chỗ nào?"
Diệp Vi: "Em đã đem diễn phim dung nhập vào cuộc sống của em."
Lưu Giai: "......???"
Lưu Giai chưa thấy qua người nào không có tự hiểu lấy mình như vậy, cô còn muốn nói thêm cái gì nữa, lại thấy Diệp Vi xoay người liền đi ra ngoài. Cô sửng sốt một chút: "Em đi đâu vậy?"
Còn có thể đi chỗ nào, đương nhiên là đi tăng ca a.
Nhưng mà cô còn chưa có nhìn thấy nữ chủ, nam chủ đã tới trước rồi.
Cô kéo cửa phòng bệnh ra, bỗng nhiên đối diện với Thịnh Chí Minh ở hành lang, thiếu chút nữa liền đâm vào người hắn, may mắn bước chân của cô không nhanh, vừa ổn định thân thể lại liền suy yếu mềm nhũn, dựa vào trên người hắn, kinh hỉ mở miệng: "Chí Minh! Anh tới tìm em sao?"
Thịnh Chí Minh mặt không biểu tình dịch ra sau một bước.
"Cho rằng bản thân là ai, Thịnh thiếu sẽ tìm đến cô sao? Gặp được thời điểm nguy hiểm cũng chỉ cố cứu mình, mắt thấy nguy hiểm qua đi, lại nghĩ tới đòi chỗ tốt? Thiên hạ nào có việc tốt như vậy a." Người đàn ông đi ở phía sau Thịnh Chí Minh mở miệng nói, trên mặt hắn ta toàn là vẻ trào phúng, "Chậc, đến lúc này, thế nhưng còn có mặt mũi dây dưa Thịnh thiếu."
Diệp Vi vừa nghe giọng nói này liền biết đối phương là Tôn Nghĩa Bác, một trong những tay sai của Thịnh đại thiếu. Hắn ta đối với Diệp Vi cực kỳ khinh thường, ngược lại, hắn ta mười phần thích những người vì giúp bạn mà có thể không tiếc cả mạng sống như Vương Nhược Nghiên. Có thể nói là trung thực ủng hộ Vương Nhược Nghiên.
Hắn ta thường xuyên ở ngoài tuyên bố Vương Nhược Nghiên ôn nhu thiện lương, đương nhiên cũng không thiếu những lời tuyên dương nguyên chủ dối gian xảo trá hư tình giả ý, thậm chí ở thời điểm sự nghiệp nguyên chủ đi xuống, đi thử kính cũng sai người tạo không ít ngáng chân, lịch sử bị những người đó làm khó dễ cũng có bút tích của hắn ta.
Hắn phải vì Thịnh đại thiếu mà nói lời ác ý, rốt cuộc vào thời điểm Thịnh đại thiếu suýt chút mất mạng, nữ nhân này lại nghĩ chạy trốn, có thể nói là nhân vật đại biểu của sự lòng lang dạ sói.
—— Diệp Vi cô ta có thể có ngày hôm nay, không phải là đều dựa vào Thịnh Chí Minh?
Hắn ta là vì tức giận thay Thịnh thiếu.
Lưu Giai đi theo ra ngoài, vừa thấy tình huống này, nháy mắt liền gấp đến độ không chịu được, cô ấy chạy nhanh tiến lên giải thích nói: "Đều là hiểu lầm, Vi Vi mấy ngày nay vẫn luôn nói với tôi rằng cô ấy thật sự hối hận, cô ấy lúc ấy quá sợ hãi, bị mấy kẻ bắt cóc cực hung ác kia dọa đến mức ngây dại, quên mất tự hỏi, tuyệt đối không có ý tứ mặc kệ Thịnh thiếu!"
Một bên ở phía sau chọc eo Diệp Vi, làm chút gì nhanh lên a!
Diệp Vi nói: "Tôi lúc ấy xác thật bị sợ hãi, tôi lo lắng mình sẽ bị giết diệt khẩu, mà tôi không muốn chết."
Tôn Nghĩa Bác nói: "A! Rốt cuộc cũng nói thật."
Diệp Vi khó hiểu: "Tôi có nói qua lời nói dối khác sao?"
"Cô nói cô quan tâm Thịnh thiếu!"
"Tôi đương nhiên là quan tâm a."
Tôn Nghĩa Bác chưa thấy qua người vô sỉ như vậy: "Lời này mà cô cũng nói được? Lừa ai đây! Cô thôi đi, Nhược Nghiên mới thật sự quan tâm Thịnh thiếu, cô ấy có thể vì Thịnh thiếu đến mạng cũng không cần, cô thì sao? Cô làm cái gì? Cô chỉ biết tránh ở một bên xin tha mạng, Nhược Nghiên đối với Thịnh thiếu mới thật sự là quan tâm, so sánh với Nhược Nghiên cô đều kém từng ngọn tóc!"
Diệp Vi lười muốn cùng Tôn Nghĩa Bác nói thêm cái gì, cô nhìn về phía Thịnh Chí Minh: "Em thật sự không muốn anh chết, thật sự, anh hãy tin tưởng em."
Thịnh Chí Minh nhìn đôi mắt chân thành của Diệp Vi —— không sai, đôi mắt tràn đầy chân thành, cơ bản không nhìn ra chút hư tình giả ý nào.
Quá chân thành, Thịnh Chí Minh cảm giác giống như hắn bị mê hoặc.
Diệp Vi cũng không cần diễn, nói giỡn, nam chủ chết so với việc nữ phụ ác độc bãi công còn muốn nghiêm trọng hơn, cô sao lại muốn hắn bị sao chứ? Còn nghĩ muốn thưởng công nhân ưu tú không?
Edit: Lệ Diệp
Beta: Aki Re