Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 24: Trở về




Chiều hôm đó tại nhà họ Lam…
- Hòa Hòa, con đang làm gì đó? Ra đây bác Hân có bất ngở cho con nè!
An Hòa đang cuộn tròn trong chăn thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Ngay lập tức như một bản năng của cơ thể. An Hòa nhanh chóng ngồi bật dậy rồi xỏ hai chân xuống đôi dép dưới giường. Sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa phòng.
- Bác…bác Hân có gì ạ?
An Hòa ló đầu nhìn người bà mà mình yêu quý. Cậu lúc này đang vận một cái áo có phần cao cổ. Dẫu sao hiện tại cũng là mùa đông. Quần áo của cậu đều do Lương Kỳ mua cho nên đều phù hợp với những thời tiết thất thường thay đổi. Cũng vì vậy mà việc cậu mặc quần áo che kín mình không làm cho bác Hân cảm thấy có gì kỳ lạ.
Bác Hân mỉm cười hiền hậu xoa đầu An Hòa. Sau đó dịu dàng mà nói.
- Đi xuống đây với bác! Chắc chắn An Hòa sẽ rất vui!
Bác Hân nói xong liền nắm lấy tay của cậu. Hai bà cháu cùng nhau đi trên hành lang rộng rãi. Sau một vài phút, cuối cùng hai người cũng đã đi đến mép cầu thang. Khẽ đưa mắt nhìn xuống phía phòng khách, ngay lập tức đập vào đôi mắt to tròn là một bóng dáng quen thuộc có phần xem xem mình.
- Đồng, Đồng Đồng về rồi!! Đồng Đồng về rồi!!!
An Hòa vui vẻ y như trẻ con nhìn thấy đồ chơi mà chạy nhanh xuống cầu thang làm cho bác Hân ở đằng sau cũng muốn thót tim một cái.
- Hòa Hòa cẩn thận một chút!!
Cũng may cuối cùng đứa nhỏ vẫn an toàn chạy một mạch xuống. Chưa kể còn lao vào ôm chằm lấy em trai mình. Miệng không ngừng cứ ríu rít cười cười nói nói.
- Đồng Đồng dề…dề sao hông nói với An Hòa? Cho An Hòa…An Hòa đi đón đi đón Đồng Đồng!!
Nhìn thấy anh trai y như trẻ nhỏ bám lấy mình. Đáy lòng của Vĩnh An Đồng không khỏi y như chìm trong bể kẹo ngọt. Khẽ cười, y đưa tay chạm nhẹ lên lưng anh hai khẽ vỗ.
- Em tự về được mà! Em của anh không còn là trẻ con đâu!
Hiện tại An Đồng vốn đã cao hơn An Hòa gần nửa cái đầu rồi. Trong An Hòa thì y như trẻ con lúc nào cũng lạc quan vui vẻ. Còn An Đồng thì có chút trầm tính, trưởng thành hơn so với độ tuổi cần có. Vì thế nếu nói An Hòa là em mà An Đồng là anh có khi mọi người sẽ tán thành hơn cho mà xem.
- Được rồi Hòa Hòa, con đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm! Hôm nay dì có nấu nhiều món con thích lắm!
Tuy An Đồng không thân với Lương Kỳ cho lắm. Cả chuyện y trở về cũng không nói cho bà hay Lam Khải Nhân một tiếng nào cả. Nếu không phải An Hòa mấy ngày trước thường hay vui vẻ nhắc đến chuyện em trai sắp về thì có khi cả nhà lại chẳng có ai biết.
Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt. Lương Kỳ có chút không biết phải làm thế nào. An Hòa là một đứa trẻ ngoan có phần nhược trí nên lúc nào cũng chậm chạp bám người. Còn An Đồng thì lại là một đứa trẻ có phần hơi hướng nội. Thằng bé từ khi nhận được xuất học bổng sang Mỹ khoảng chừng nửa năm sau liền không chịu nhận tiền chi phí lo ăn mặc của Lương Kỳ và chồng bà nữa. Bà còn nhớ rất rõ cái ngày mà An Đồng sang Mỹ du học. Thằng bé đã từng nói sau này sẽ tự đi làm kiếm tiền vì thế chỉ mong rằng bà có thể chăm sóc và bảo vệ cho An Hòa thật tốt. Sau này khi thành công, y nhất định sẽ không quên ơn của gia đình bà.
Khi đó bà cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá mức hiểu chuyện. Nếu nói rằng cả thế giới này điều gì là quan trọng với y nhất chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng đó là An Hòa. Vốn luôn xem hai đứa là con cháu mà đối xử nên bà liền không chần chừ mà chấp thuận. Chỉ là giờ đây đối diện lại với An Đồng, Lương Kỳ liền không khỏi có chút chột dạ xấu hổ.
Bà đã từng hứa với y sẽ bảo vệ, cho cậu một cuộc sống tốt đẹp không đau không buồn. Vậy mà bà lại vô tình kéo cậu vào trong vòng xoáy luẩn quẩn…Nếu năm đó bà nói ra sự thật với Lam Khải Lương có phải mọi chuyện sẽ được giải quyết rồi hay không?
Nếu bà làm như vậy thì An Hòa sẽ không phải gánh chịu sự ghẻ lạnh của người mang danh làm chồng của mình. Nếu bà có quyết định sáng suốt hơn thì mọi chuyện phải chăng đã đi đến một hướng giải quyết tốt đẹp khác?
Lương Kỳ không biết và cũng không tài nào có thể đoán ra được. Bà chỉ biết giờ đây mọi thứ đã vượt quá giới hạn cả rồi. Có hối cãi, dằn vặt thế nào cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra. Nếu vậy chi bằng cứ đối mặt là được…
Nhưng mà đối mặt nói thì nghe dễ chứ trong lòng bà vẫn là một mớ tơ rối loạn không tài nào có thể tháo gỡ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.