Sau khi đi đến tầng năm nơi mà Lam Khải Lương đang làm việc, An Hòa cùng An Đồng bất chợt va phải một ai đó. Mà nói đúng hơn là kẻ kia va phải cậu mới đúng. Tuy bản thân không có lỗi nhưng An Hòa vẫn lịch sự cúi đầu xin lỗi người nọ. Ấy thế mà thứ cậu nhận lại là cái nhìn chán ghét cùng giọng nói giễu cợt.
- Đi đứng không thấy đường à? Sao, không có phép tắc?
Người nói là một chàng trai cao hơn cậu một khoảng. Khuôn mặt có phần sắc sảo với nhan sắc không phải dạng thường. Chưa kể cái nét trên mặt này có gì đó rất quen. Nó làm An Hòa không khỏi thốt ra một cái tên trong tâm trí.
- Anh Thất…
Nhã Tần nghe thấy An Hòa gọi bản thân là “anh Thất” liền nhíu chặt hai mày. Cái tên này là cái gai trong mắt của cậu ta. Nó là thứ khiến cậu ta có thể đến gần Lam Khải Lương nhưng chính nó cũng là nguyên do khiến cậu ta vĩnh viễn không thể nào chiếm cứ được tâm trí của hân.
Nhã Tần nâng mắt quan sát hai anh em cậu. Với điệu bộ giản dị của An Hòa khiến Nhã Tần không khỏi liếc mắt khinh thường. Lúc đầu cậu ta còn tưởng An Hòa là nhân viên mới. Nhưng xem ra là có thân thế không tầm thường nên mới có thể thản nhiên gọi một câu “anh Thất” như vậy.
Không lẽ đây là người đã bí mật đính hôn với Lam Khải Lương mà báo chí thường đưa tin?
Nhã Tần không khỏi nâng cao cảnh giác của chính mình. Nhưng nhìn tới nhìn lui thì cậu cũng chỉ là một đứa ngốc mà thôi. Muốn đấu với cậu ta thì cậu vẫn còn kém rất xa. Tuy cậu ta chỉ mới làm trong công ty này khoảng chừng một năm nhưng có thể nói cậu ta là người thân thiết với Lam Khải Lương nhất. Dẫu sao cậu ta cũng có gương mặt giống bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Có thể thuận lợi lọt vào mắt hắn cũng chẳng có gì là lạ.
Cảm nhận ánh mắt không thiện ý của Nhã Tân đang hướng về phía anh trai mình. An Đồng không khỏi cau mày tiến lên một bước. Nhã Tần dĩ nhiên nhận ra hành động đó nên nhún vai một cái rồi quay lưng đi vào phòng làm việc của Lam Khải Lương như không có chuyện gì.
Nhìn thế nào cũng thấy An Đồng là kẻ khó đối phó. Một mình An Hòa thì dễ dàng như trở bàn tay nhưng An Đồng nhìn chung thì có lẽ là kẻ thông minh, túc trí. Do đó Nhã Tần không nghĩ bản thân sẽ sơ xuất mà khiến chính mình chịu thiệt.
Bất giác, khóe môi Nhã Tần cong lên. Nhớ lại trên tay cậu đang cầm một cái gà mênh Nhã Tần liền không khỏi lóe lên tia hàm quang trong mắt.
- Đồng Đồng đợi đợi An Hòa xíu nha!! An Hòa An Hòa vô đưa cơm cho…cho anh Lương ra liền!!
An Hòa kéo kéo góc áo của An Đồng sau đó vui vẻ đi theo hướng Nhã Tần vừa đi ban nãy.
- Anh Lương ơi, An Hòa…An Hòa có đem…có đem cơm cho anh nè!!!
An Hòa vui vẻ mở cửa bước vào. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến gương mặt cậu thoáng lên phần lúng túng.
Lúc nãy khi Nhã Tần và Lam Khải Lương đang bàn bạc chuyện công ty thì vô tình cậu ta bị trượt chân nên ngã vào lòng của hắn. Nhưng mà có lẽ không phải vô tình khi ánh mắt của kẻ nào đó đang ánh lên một tia nhìn khiêu khích.
An Hòa không thể hiểu hết ý nghĩa của ánh nhìn ấy nhưng cậu thừa nhận ra rằng đó là một ánh nhìn không mấy thiện cảm. Bởi lẽ những người yêu thương cậu không ai nhìn cậu như vậy cả.
- Cậu không cần cất công như vậy đâu!
Lam Khải Lương đẩy nhẹ Nhã Tần sang một bên sau đó không biểu cảm mà đáp lại cậu. Không biết có phải là hắn nhầm lẫn hay không. Nhưng trong một khắc nào đó. Hắn có cảm giác thật khó chịu khi An Hòa chứng kiến cảnh Nhã Tần ngả vào người mình. Không biết vì sao hắn lại có cảm giác khó chịu. Cảm giác sợ rằng cậu sẽ hiểu lầm gì đó.
Nhưng mà có khi hắn nghĩ thừa mà thôi. Cậu vốn ngốc cơ mà, do đó chắc cũng chẳng để ý gì đâu. Vì vậy mà thái độ của hắn đối với cậu cũng chẳng thân thiện thêm là mấy.
- Cơm ăn…ăn mới có sức khỏe!! Anh Lương hông được…hông được bỏ bữa đâu!!
An Hòa nói xong liền lon ton đi lại chỗ của Lam Khải Lương. Chỉ là lúc này Nhã Tần cũng vừa lúc đi xẹt ngang qua người cậu. Nhưng mà nếu cậu ta chỉ lướt qua cậu thì sẽ không có gì. Ấy thế mà cậu ta lại một lần nữa va trúng cậu. Mà lần này lại làm cái gà mênh trên tay cậu văng xuống đất.
Choang!
Nghe thấy tiếng động trong phòng của Lam Khải Lương. An Đồng liền không kiềm được mà mau chóng đi vào. Vừa vào đến cửa y đã bắt gặp cảnh anh trai mình đang quỳ dưới đất lúng ta lúng túng nhặt lại đồ ăn vươn vãi. Mà kế bên anh ấy là cái kẻ ban nãy đang tỏ vẻ muốn giúp đỡ nhưng thật chất là đang âm thầm cười khinh bỉ.
- Anh hai, đừng nhặt nữa! Dơ hết rồi!
An Đồng nhịn không được liền nắm lấy tay anh mình khẽ kéo dậy. Ánh mắt khó chịu nhìn chằm vào Lam Khải Lương.
Tên này là đang muốn xem anh ấy xấu mặt à?
Càng nghĩ, càng không ngăn được sự chán ghét của chính mình dành cho kẻ trước mắt.
Tên khốn kiếp!