Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 54: Rời đi




Nghe thấy An Đồng nói vậy, Lương Kỳ khựng lại một chút nhưng rồi bà vẫn trở lại trạng thái bình thường. Chỉ là ánh mắt bà hơi rũ, giọng nói có phần nhẹ bâng đi.
- Con nói đúng, Hòa Hòa nên rời đi rồi…
Chuyện cậu bị bắt cóc, gia đình họ Lam cũng đã điều tra ra được ra thủ phạm. Ấy vậy mà không ngờ lại biết được kẻ đó đang là thân cận bên cạnh con trai mình. Chưa kể đến quan hệ của hai người bọn họ lại còn là loại quan hệ nhạy cảm. Do đó người làm mẹ như Lương Kỳ dù có muốn bào chữa bệnh vực cho con trai mình cũng sẽ không có khả năng mặt dày đến vậy. Dù cho chuyện này không liên quan đến Lam Khải Lương nhưng nếu nói thế nào cũng một phần gián tiếp do hắn. Vì thế mà Lương Kỳ nghĩ rằng để An Hòa rời đi bây giờ có khi lại là tốt cho cậu nhất. Cậu ở đây chỉ toàn nghĩ đến những chuyện buồn bã mà thôi. Bác Hân ở trên trời cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ cảm thấy không an lòng mà ra đi về miền cực lạc.
- Anh hai rất thương mọi người, vì thế dì cũng đừng lo quá…
Ý của An Đồng là anh em cậu vẫn sẽ đến thăm mọi người hoặc có thể ngược lại. Bởi lẽ y biết, người phụ nữ này cũng luôn yêu thương anh hai mình. Chỉ là tình cảm đó không thể so bì với Lam Khải Lương mà thôi…dù sao cũng là mẹ con ruột. Đối với người dưng nước lả sao có thể so sánh một cách thô thiển được chứ?
- Nếu mấy đứa cần giúp đỡ thì cứ nói với dì! Dù sao chúng ta cũng tính là một gia đình với nhau!
An Đồng mỉm cười, gật đầu để cho Lương Kỳ an tâm. Ngày mai hai anh em họ sẽ rời đi. Những chuyện đau buồn, không vui gì của quá khứ, nên bị chôn vùi đi tất cả.

Ngày hôm sau…
Nhìn đống hành lý hai anh em mang đi. Trong lòng Lương Kỳ liền không ngăn được chút mất mát. Dẫu đã quyết định tất cả nhưng khi phải chia ly cũng không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Bà bước đến ôm lấy An Hòa. Sau đó hồn hậu căn dặn cậu một số diều cần thiết.
- Mai mốt Hòa Hòa có nhớ mọi ngưòi thì phải đến thăm đó…nhớ chưa?
Nỗi buồn lan tỏa vào trong đáy mắt không cách nào che giấu. Mà An Hòa dường như cũng cảm nhận được điều đó nên cậu khẽ đưa tay ôm lấy bà. Sau đó vụng về đáp.
- Biết…An Hòa biết rồi…
Giọng cậu hơi khàn đi. Có lẽ là đêm qua đã khóc không ít. Chào tạm biết mọi người, sau đó An Hòa bỗng nhớ ra gì đó liền vội vàng nhét một mảnh giấy vào tay của Lương Kỳ kế đó liền cúi đầu với mọi người rồi cùng em trai chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa bước được mấy bước. Cậu đã luyến tiếc xoay đầu. Từng hình ảnh cùng mọi người trải qua cứ thế xoay chuyển trong tâm trí cậu. Hình ảnh của bác Hân cũng ngày một rõ ràng khiến cho đáy mắt cậu cay nhẹ.
Quay đầu che đi cảm xúc trong đôi con ngươi mãnh liệt. Cậu và An Đồng cùng bước chân lên chiếc xe hơi. Cùng rời khỏi nơi đã để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn của cậu…
- Hai đứa nó sẽ ổn thôi!
Lam Khải Nhân ôm lấy vai vợ mình an ủi. Ông biết bà đang buồn cỡ nào. Bởi lẽ ông cũng vậy, chỉ là ông không giỏi thể hiện ra cảm xúc của mình mà thôi.
- Ừm, có Đồng Đồng bên cạnh Hòa Hòa sẽ ổn thôi! Chúng ta còn phải tính chuyện khác đã!
Lương Kỳ gật đầu sau đó liền đánh sang chuyện khác. Bà còn phải đòi lại công bằng cho hai anh em cậu. Kẻ tên Nhã Tần kia dù có được con trai bà bao dưỡng bà cũng sẽ không để cậu ta được nhởn nhơ yên ổn!

- Anh hai, anh thấy nơi này ra sao?
Đưng trong căn hộ to lớn. An Đồng hài lòng cảm thán. Sau đó vội vã xoay qua hỏi ý kiến của anh trai mình. Tính ra thì tên công tử kia cũng làm việc được lắm chứ. Tìm ra một chỗ có diễn tích và không gian thoải mái. Chưa kể giá thuê cũng gọi là ổn.
- Đẹp…đẹp lắm!
An Hòa gật gù, nhưng rõ ràng cậu đang có chút mất tập trung, bàn tay cậu cứ siết lấy một tấm hình. Mà tấm hình ấy là bức hình lúc nhỏ cậu và bác Hân chụp cùng nhau. Đã qua rất lâu rồi, tấm hình cũng sắp phai đi hết rồi. Chỉ là bây giờ nó lại như cái phao cứu sinh. Ban cho cậu sự sống mãnh liệt.
- Anh hai à, sau này có em ở đây rồi! Anh có gì không vui đều phải nói với em!
An Đồng lo lắng anh trai sẽ chịu thương tổn nên vội vàng căn dặn. Mà những lời này không phải là lần đầu cậu nghe thấy. Do đó An Hòa không nghĩ sẽ khiến mọi người lo lắng cho mình. Cậu cười cười rồi chu chu môi đáp.
- Hông sao đâu! An Hòa ổn lắm…ổn lắm!
Kế đó An Hòa liền được An Đồng dẫn đến căn phòng của mình. Trong đó có rất nhiều đồ đạc theo sở thích của cậu. Cộng thêm cả những món đồ chơi trẻ con vô cùng phù hợp với tính cách của An Hòa.
Nhìn anh trai ngồi trong phòng chơi đồ chơi. An Đồng sau cùng cũng thở ra một cách nhẹ nhàng. Tuy là thừa biết anh ấy đang có tâm sự nhưng dù sao như vậy cũng đã tốt hơn rồi…ít rồi anh hai không nghĩ đến chuyện dại đột…
Đang đứng dựa vào cửa phòng. Bất chợt tiếng chuông điện thoại của An Đồng bỗng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.