- Anh Lương…
- Anh ngoan ngoãn đứng ở đây cho em!
An Đồng nghiêm giọng nói với anh mình sau đó còn không quên tặng cho người yêu mình là Ngô Tuấn Kỳ một cái liếc mắt sắc lẹm
- Anh vô tội mà!
Ngô Tuấn Kỳ dơ hai tay đầu hàng. Anh chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà thôi! Sao cuối cùng lại biến thành kẻ phản diện thế này??
- Hừ!
An Đồng quay mặt đi không thèm để ý đến bạn trai. Định tiến lại chỗ của Lam Khải Lương thì đã bị anh trai ngốc kéo nhẹ tay áo.
- Hông có được giận! Với lại anh Lương…anh Lương hông có làm gì hết, An Đồng hông được…hông được ăn hiếp anh ấy!
Thấy anh hai vì tên khốn nào đó mà nhắc nhở mình khiến An Đồng càng thêm chán ghét Lam Khải Lương. Tên đó bỏ bùa anh ấy rồi đúng không? Sao anh trai của y lại bênh người ta đến mức vậy chứ? Càng nghĩ…càng thấy tức mà!!!
Không thèm để ý anh trai. An Đồng mặt mày cau có như phụ huynh đang muốn trừng phạt kẻ bắt nạt con mình mà đối diện với Lam Khải Lương. Giọng nói nghe ra rất rõ sự khó chịu trong đó.
- Sao đây Lam thiếu gia, anh tiếp cận với anh tôi là muốn làm gì nữa đây?
Lam Khải Lương cũng không nghĩ thái độ của An Đòng đối với bản thân lại tệ như vậy. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, những việc hắn làm cũng thật sự khiến người ta chán ghét. Chưa kể An Đồng còn thuơng An Hòa như vậy. Chưa bay đến dạy cho hắn một bài học đã là kỳ tích rồi.
- Tôi biết bản thân trong quá khứ có phần không đúng nhưng tôi không nghĩ sẽ tổn thương An Hòa…
Lam Khải Lương nói ra đây vốn là lời thật lòng nhưng vào tai của An Đồng lại không khác gì lời biện minh xảo trá.
- Anh làm mọi thứ cho thõa thích xong rồi lại xin lỗi à? Anh có thấy quá mắc cười hay không? Nếu anh thật sự muốn chuộc lỗi thì tránh xa anh hai của tôi ra!
An Đồng cũng biết thái độ của bản thân có phần quá đáng. Dẫu sao gia đình người này cũng cưu mang hai anh em họ. Nhưng y đã nói từ trước, đấy không phải lý do mà người này có thể chà đạp anh trai y!
- Tôi biết bản thân làm sai. Nhưng chuyện này cũng là chuyện giữa tôi và An Hòa! Có là em trai của em ấy thì cũng không thể toàn quyền mà xen vào!
Lam Khải Lương cảm thấy bản thân đã hạ mình lắm rồi. Nhưng người này rõ ràng là không chịu nói lý. Dẫu biết thái độ này vô cùng dễ hiểu nhưng với một kẻ có lòng tự tôn cao như Lam Khải Lương thì thật sự không khỏi cảm thấy gai mắt, khó chịu.
- Anh xem đi! Thái độ của anh có chỗ nào giống cảm thấy sai đâu chứ? Hừ, anh đừng làm như bản thân đa tình lắm! Làm cho người ta có thai rồi lại xem như không có gì! Tên đàn ông cặn bã như anh vĩnh viễn không xứng với anh trai tôi!
An Đồng tức giận mà mắng ra một tràn. Chỉ cần nghĩ đến nếu y về khi anh hai đã sinh xong em bé thì anh ấy phải chịu khổ cỡ nào. Tên khốn này không thuơng anh ấy. Do đó có thể chấp nhận đứa con anh ấy mang nặng đẻ đau hay sao? Hay thật chất sẽ như một số con người ngoài kia xem anh y là kẻ lập dị mà chê cười khinh bỉ? Chỉ nghĩ đến đó An Đồng liền hận không thể dạy cho Lam Khải Lương một bài học nhớ đời. Tôtr thương cho đã rồi chỉ cần vài câu nói sẽ thay đổi được sao? Nằm mơ đi! Anh trai y ngốc cứ y thì không! Y nhất định sẽ không để anh trai và cháu của mình phải chịu uất ức đâu!
- Con? Cậu có ý gì? An Hòa có con?
Lam Khải Lương không khỏi bất ngờ với thông tin bản thân vừa chính tai nghe dược từ miệng người đối diện. Con sao? Làm sao có thể chứ? An Hòa là đàn ông cơ mà? Hắn và An Hòa…có con sao? Sao có thể…
- Anh không cần giả vờ trước mặt tôi! Loại đàn ông ăn ốc không đổ vỏ như anh tôi thấy nhiều rồi! Tốt nhất là tránh xa anh trai tôi ra! Đừng có làm khổ hai ba con anh ấy!
An Đồng nói xong liền muốn quay lưng bỏ đi nhưng Lam Khải Lương đã phản xạ nhanh mà nắm tay y giữ lại.
- Cậu nói rõ ràng đi! Rốt cuộc chuyện An Hòa có con là như thế nào?
Thấy vẻ mặt Lam Khải Lương biến đổi nghiêm trọng khiến An Đồng cũng có chút khó hiểu. Không lẽ hắn thật sự không biết chuyện anh hai có con hay sao?
- Anh hai…
An Đồng còn chưa kịp nói xong thù đã có tiếng cãi vã vang lên. Mà hai tiếng nói này là của Điệp Vĩnh Y con dâu Liễu Trân.
- Ba à, sao ba có thể thiên vị như vậy chứ? Gia đình con bán mạng vì công ty, bây giờ ba nói muốn chia cho hai đứa đó là chia sao? Ba rõ ràng đang muốn làm khó con và anh Sâm!
Liễu Trân tức giận mà lớn tiếng quát tháo. Thái độ nào có chút nể nang người ba chồng trước mặt.