- Tôi biết cậu sẽ rất khó tin, ban đầu tôi cũng vậy…
Lạc Thất kể cho Lam Khải Lương nghe tất cả những gì mình biết. Khi nhắc đến đôi mẹ con của Liễu Trân. Y đều không tránh được sự căm ghét và khinh bỉ nơi đáy mắt. Tất cả mọi chuyện đều do những kẻ đó gây ra. Không những tìm cách hạ nhục mẹ của y mà còn lợi dụng việc bà ấy bỏ đi mom me tài sản. Mẹ của y năm đó nhục nhã thế nào, bị người ta chà đạp ra sao bà có thể không quản. Nhưng mà y tuyệt đối sẽ không để yên. Năm mười tám tuổi y chỉ là một thiếu niên dần dà bước vào con đường trưởng thành nên không thể nào đấu lại những kẻ mưu mô đó. Nhưng bây giờ thì khác. Y có đủ năng lực để trả đũa lại những kẻ kia. Do đó khi biết hắn và Ngô Tuấn Kỳ có chung kẻ thù với mình, Lạc Thất đã không chần chừ mà cùng hai người hợp tác. Những chuyện ả đàn bà Liễu Trân kia gây ra không ít. Vì vậy bà ta đáng phải nhận trừng phạt!
Lam Khải Lương vẫn không thể tin được mà nhìn người trước mặt mình. Đây là người mà hắn đã từng yêu, từng đem lòng thương nhớ đến mức cuồng dại. Nhưng mà hóa ta cuối cùng y lại là anh/em cùng cha khác mẹ với hắn. Lam Khải Lương bắt đầu xâu chuỗi lại hết thẩy tất cả. Hóa ra năm đó mẹ hắn ra sức ngăn cản là vì chuyện này…hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn ngu muội cố chấp…
Trở về thực tại, Lam Khải Lương vẫn không tránh được cảm giác tội lỗi trong lòng. Mẹ của hắn làm tất cả vốn vẫn luôn vì hắn. Vậy mà đối với bà ấy hắn lại buông lời cay đắng. Còn An Hòa…cậu chưa từng gây lỗi lầm gì với hắn. Vậy mà hắn lại cho rằng chính cậu khiến hắn mất đi người mình yêu. Điều đó đã khiến hắn mù mờ lí trí, khiến hắn tổn thương cậu…hắn…hắn đúng là ngu đến hết thuốc chữa!
- Mọi thứ đã qua rồi! Những gì cậu bỏ lỡ ở quá khứ thì vẫn còn cơ hội hù đắp ở hiện tại! Đừng vì mặc cảm mà bỏ lỡ hiện tại của mình nếu không tương lai cậu sẽ lặp lại quá khứ!
Ngô Tuấn Kỳ không biết rõ chuyện xảy ra giữa hai người kia. Chỉ là lời này nói ra cũng rất phù hợp. Bởi lẽ trong quá khứ hắn đã mắc sai lầm rồi. Vì thế hiện tại là cơ hội để hắn sửa chữa tất cả. Hmmm… người anh rể này cũng đáng thương đi! Coi như là anh làm người dẫn đường cho vậy!
Nghe thấy lời Ngô Tuấn Kỳ, Lam Khải Lương khẽ gật đầu một cái. Anh nói đúng, hắn vẫn còn cơ hội để sửa chữa. Và nhất định hắn sẽ không đánh mất cơ hội này, nhất định hắn sẽ bảo vệ, bù đắp và hết mực yêu thương cậu!
“Hòa Hòa, sau khi giải quyết tất cả mọi thứ, tôi mong rằng em vẫn sẽ mỉm cười mà nắm lấy tay tôi…”
…
Mấy ngày sau…
- Hòa Hòa cẩn thận một chút!
Hôm nay cả nhà Điệp Vĩnh Y đều quyết định sẽ đi cắm trại trên vùng ngoại ô Trường Đông. Không chỉ gia đình họ Điệp mà cả họ Lam và Liễu cũng đều có mặt. Còn về lý do thì là vì Điệp Vĩnh Y nói rằng do đều quen biết với nhau. Lần đi chơi này cũng là xem như mừng việc ông nhận lại hai đứa cháu. Nhà họ Liễu vốn là thông gia nên không thể không mời. Còn họ Lam thì càng dễ hiểu hơn. Bởi lẽ chính họ đã nuôi dưỡng hai anh em cậu khôn lớn.
Nhìn đứa cháu nhà mình vui vẻ tăng động, Điệp Vĩnh Y cũng treo trên khóe môi nụ cười hạnh phúc. Chỉ là ở đây đường đi có chút gồ ghề, ông chỉ sợ cậu vui quá mà té mất thôi!
- Hihi, không sao đâu ạ! An Hòa…An Hòa có Đồng Đồng bên cạnh nha!!!
Cái thai trong bụng An Hòa cũng chỉ mới gần bốn tháng thôi. Do đó việc đi lại của cậu cũng không quá mức khó khăn xíu nào. Vả lại, đi chung với họ còn có vệ sĩ và bác sĩ riêng. Cũng vì thế mà An Đồng mới có thể thở phào nhẹ nhõm để cậu cùng cả gia đình đi chơi chung.
Y lúc nào cũng đi kè kè anh mình. Còn Ngô Tuấn Kỳ thì luôn đứng bên cạnh lo lắng cho y. Thỉnh thoảng thì anh sẽ xoay đầu nhìn về phía sau lưng. Và lúc nào cũng vậy, anh sẽ luôn nhìn thấy ánh mắt sát sao dõi theo từng bước chân cậu đi của Lam Khải Lương.
- Nếu con muốn chuộc lỗi thì đây là cơ hội đó!
Lam Khải Nhân đi cạnh con trai và vợ mình khẽ nói. Ông là ba của hắn. Nhìn một cái liền có thể đoán ra tâm tư của con con mình thế nào.