Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 75: Ganh ghét




Mà Lam Khải Lương cũng không phản bác. Hắn chỉ gật nhẹ đầu. Sau đó tiếp tục nhìn theo cậu với ánh nhìn sủng nịch. Và đôi lúc ánh mắt sẽ đảo qua người đàn bà họ Liễu, những khi ấy đôi đồng tử xanh biển đều sẽ trở nên lạnh lùng đến cực điểm.
Liễu Trân có chút lo lắng trong lòng. Vốn dĩ bà ta và Lạc Thất đã tính hết kế hoạch rồi. Nhưng hôm nay lại có thêm sự xuất hiện của những kẻ không mời khiến bà ta có chút lo lắng. Ấy vậy bà ta vẫn tỏ ra bình thản, trong lòng không ngừng cẩu khẩn Lạc Thất biết đường mà tùy cơ ứng biến. Nếu không nhất định bọn họ sẽ bị thất bại.

- Chủ tịch Điệp à còn bao lâu nữa sẽ đến vậy?
Ngô Tuấn Kỳ nhoẻn miệng khẽ hỏi. Bọn họ đang đi tới biệt thự riêng của nhà họ Điệp. Nói đúng hơn thì cả vùng này đều là của họ Điệp cả. Sở dĩ chọn đây là địa điểm đi chơi bởi lẽ phomg cách ở đây vô cùng đẹp và trong lành. Nghe nói có một cánh đồng hoa rất đẹp. Ban đêm còn có cả đàn đom đóm bay nữa. Mới nghe thôi đã thấy thích rồi!
- Sắp rồi, người trẻ như các cậu không có kiên nhẫn sao?
Điệp Vĩnh y khẽ liếc mắt một cái khiến Ngô Tuấn Kỳ đành phải im lặng. Haiz, ai bảo anh quen với cháu của người ta làm gì? Bây giờ có muốn giở thói công tử ra cũng đành phải giấu lại.
- Nếu mệt thì nói với anh!
Ngô Tuấn Kỳ nhỏ giọng nói với người yêu. Và đổi lại là một ánh nhìn khinh thường từ An Đồng.
- Anh xem lại chính mình đi, không biết ai mới mệt trước!
Đối diện với sự khinh bỉ của bảo bối, Ngô Tuấn Kỳ chỉ đành thở dài uất hận. Anh cũng chỉ muốn làm một người yêu tốt thôi mà. Anh cũng đâu có tệ lắm đâu chứ?
Mọi người cứ thế tiếp tục chuyến đi. Sau một lúc thì cũng đã đến nơi cần đến. Trước mặt họ lúc này phải nói tựa như một biệt thự to lớn huy nga tráng lệ. Tông màu thì không quá nổi. Nhưng dẫu vậy vẫn làm bật lên nét mỹ lệ vốn có.
Sau khi bước vào căn biệt thự, kế đó thư ký Tô liền chia phòng cho mọi người.
- Oa, rộng quá đi!!!
An Hòa trố mắt nhìn xung quanh. Nó còn rộng hơn mấy chỗ trước kia cậu đi nữa. Điều này làm bản năng trẻ con trong người An Hòa trổi dậy. Nhìn xung quanh to lớn lại rộng rãi khiến cậu không khỏi thích thú mà muốn chạy xung quanh. Ấy mà An Đồng bên cạnh sao có thể để anh trai chạy lung tung được chứ. Y khẽ nhắc nhở anh mình, sau đó cùng anh trai lên phòng sắp xếp những đồ vật cần thiết.
Những ngưởi có mặt thì cũng tản ra y chan như vậy. Chỉ là bên gia đình họ Liễu, hai mẹ con Liễu Trân lại đang âm thầm bàn tán khinh bỉ An Hòa sau lưng Điệp Vĩnh Y thậm tệ.
- Thằng nhóc đó mà muốn lấy tài sản sao? Đúng là lão già đó não có vấn đề mà!
Biết tin con gái Liễu Trân của mình chịu thiệt thòi. Mẹ của bà ta là Trần Ánh năm nay vốn đã cao tuổi cũng không tích đức mà buông lời lăng mạ. Liễu trân thì thấy có người theo phe mình đương nhiên là đắc ý. Do đó hai mẹ con liền không xem ai ra gì mà ở sau lưng lên tiếng miệt thị.
Mà Liễu lão gia ở một bên cũng không khỏi cau mày. Ông không quen biết với anh em của An Hòa nên cũng không biết hai người tính cách ra sao. Chỉ là ông nhận ra đứa trẻ kia là bị ngốc. Ấy vậy mà vợ và con gái lại vẫn có thể ở sau lưng buông lời cay độc khiến Liễu lão gia không khỏi một phen chướng mắt mà nhắc nhở.
- Dù sao cũng phải biết tích đức một chút! Bà và A Trân đều lớn cả rồi, đừng có làm chuyện mất mặt trưởng bối!
- Hừ, con gái ông sắp chịu thiệt thòi rồi kia kìa! Ở đó còn lên tiếng bênh vực người dân!
Trần Ánh thấy Điệp Vĩnh Y không có ở đây liền hung hăng lên giọng. Mà Liễu lão gia đối với thái đó của vợ mình càng không khỏi cảm thấy khó chịu. Có lẽ do sống chung với nhau quá lâu rồi. Ông lại luôn nhường nhịn nên Trần Ánh bắt đầu không xem ông ra gì. Điều này không khỏi khiến lòng tự tôn của một chủ gia tộc như ông cảm thấy bị khinh bỉ.
- Hừ! Lúc nào cũng chỉ biết so đo hơn thua! Bà mà được một góc của Huệ Huệ thì tôi đã không phải điên đầu!
Nghe thấy cái tên kia, cả hai mẹ con Liễu Trân đều không khỏi cảm thấy khó chịu và tức giận. Huệ Huệ mà Liễu lão gia nhắc đến là Phó Dĩ Huệ, là người vợ cả của ông ta cũng như mẹ của Liễu Hạ nhưng đoản mệnh mà đã qua đời. Cũng vì vậy mà Trần Ánh mới có thể từ vợ nhỏ một bước biến thành vợ cả trong nhà.
Vốn không ưa thích gì Phó Dĩ Huệ vì luôn gánh ghét và đố kỵ và bà ấy nên khi nghe thấy Liễu lão gia nhắc đến tên người kia liền như châm phải thuốc nổ trong lòng của Trần Ánh khiến bà ta lớn tiếng.
- Huệ Huệ, Huệ Huệ! Ông cả đời cũng chỉ nhớ đến chị ta! Tôi vì ông làm bao nhiêu thứ ông không thấy hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.