Hạnh Phúc Đến Từ Anh

Chương 30: Không thể giữ đứa bé




Trong quán cà phê, Lâm Tiểu Phù vẻ mặt lo lắng, sốt ruột chờ đợi,ngó đông ngó tây..
Hứa Vỹ bên ngoài bước vào, đi thẳng vào chỗ ngồi sắc mặt vô cùng khó chịu..
- " Cô không biết trong giai đoạn này không nên hẹn tôi ra ngoài sao?"
Nghe hắn nói,Lâm Tiểu Phù không khỏi tức giận nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc bùng phát.
- " Tôi có chuyện muốn nói với anh"
- " Chuyện gì?.Hay là cô nói muốn giúp tôi có được Lâm Thiên Tuyết..Nếu là điều đó thì không cần, vì tôi sẽ không tin những gì cô nói nữa đâu"
Ngày đó khi biết cô gây chuyện với Lâm Thiên Tuyết hắn đã làm ầm lên..hắn nói cô không giúp được gì cho hắn mà còn phá nát mọi chuyện, nhưng thực chất cô biết hắn đang đau lòng vì con nhỏ đó....Cô không hiểu sao dạo này nhiều chuyện xấu lại đến với cô như vậy không biết, giống như chuyện bây giờ cô sắp sửa nói với hắn.
- " Không liên quan gì đến Lâm Thiên Tuyết"
- " Vậy chuyện gì?, tôi không có thời gian"
Vẻ mặt không kiên nhẫn chờ đợi.
- " Tôi..tôi có thai rồi đã hơn 3 tháng"
- " Cái gì..cô là con nít à.Không biết ngừa thai"
- " Hôm đó tôi với anh đều say, nên tôi quên..."
- " Không Thể giữ lại đứa bé.Phá thai đi "
Vẻ mặt bình tĩnh, như không phải hắn là người vừa mới nói, nỗi căm tức từ lúc giờ chịu đựng bùng phát không thể nào kìm nén được nữa.
- " Anh điên à, đã hơn 3 tháng, anh muốn thấy tôi chết sao? "
- " Không phá không lẽ cô muốn tôi cưới cô, chuyện đó không thể nào "
Mắt Lâm Tiểu Phù đỏ lên, gằng giọng từng tiếng.
- " Anh đừng quá đáng..không cưới tôi anh cũng đừng mong muốn có được Lâm Thiên Tuyết, cô ta bây giờ là người phụ nữ của Tần Bách Nhiên..Anh nghĩ mình còn cơ hội hay sao?"
Lòng tự tôn đàn ông bị chà đạp Hứa Vỹ đứng dậy, vẻ mặt như có thể giết người.
- " Đó là chuyện của tôi, không cần cô xía vào..Cô tự mình lo liệu đi, nếu cô dám để ai biết chuyện này làm ảnh hưởng đến tôi.Tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi đó "
Nói rồi bỏ đi không thèm nhìn vẻ mặt xanh mét của Lâm Tiểu Phù, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề biết đau..
Hắn thật đáng sợ, vì tham vọng mà cả con mình cũng không cần..Nhưng Lâm Tiểu Phù cô không phải là kẻ dễ ức hiếp, cô không tin hắn dám làm gì cô..Còn vài ngày nữa là sinh nhật của ba cô, lúc đó cô sẽ cho cả nước biết ba đứa trẻ là ai, lúc đó hắn không muốn cưới cũng không được.
Vừa ngồi vào xe, điện thoại reo, Hứa Vỹ nhanh tay bắt máy.
- " Tôi nghe"
- "...."
- " Yên tâm, ngày mai đấu thầu rồi, hắn không có thời gian sữa chữa gì nữa đâu.Toàn bộ usb tôi đưa cho ông,là bản hoàn thành đầy đủ nhất".
- "...."
- " Được.Mai gặp"
Bóp chặt điện thoại trong tay, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hung ác và đắc ý....
Buổi sáng ấm áp, Lâm Thiên Tuyết vừa húp cháo hạt sen, mắt nâu to tròn quan sát người kế bên.
- " Bách Nhiên sao hôm nay anh không đi làm?"
Tần Bách Nhiên đẩy ly sữa đến cho cô, mỉm cười giải thích.
- " Hôm nay anh sẽ đưa em đi thử lễ phục"
Anh vén tóc mái cô qua một bên, nhìn vết thương bắt đầu lên da đỏ,bây giờ nhìn kĩ mới thấy, nhìn bảo bối nhà anh, được anh chăm sóc kĩ càng, có da có thịt hơn,nơi nào đó cũng lớn hơn một tý, sờ vào thật thích, làn da trắng mịn, ngày càng xinh đẹp..Lâm Thiên Tuyết cảm thấy anh không quan tâm câu hỏi của mình lắm, cô biết ngày mai là sinh nhật ba cô, nhưng không phải hôm nay công ty có buổi đấu thầu quang trọng hay sao? Cô cau mày khó hiểu nhìn anh, nhưng tầm mắt của ai đó bây giờ đang đắm đuối nhìn vào ngực cô, Lâm Thiên Tuyết tức giận lấy tay đánh mạnh lên vai anh..
- " Anh đang nhìn đi đâu thế"
Vẻ mặt ai đó tỉnh bơ, hoàn toàn nghiêm túc giống như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật nào vậy..
- " Thiên Tuyết! anh phát hiện nơi đó của em hình như lớn hơn rồi đó.Em ăn thêm vào để có dinh dưỡng "
Lâm Thiên Tuyết nghiến răng..
- " Anh biến thái "..
Tần Bách Nhiên bật cười nhéo nhéo mũi nhỏ của vợ.
- " Sao em nỡ nói chồng em như vậy, anh quan tâm vợ mình mà cũng biến thái à"
Mắt thấy mặt cô xị xuống, anh không chọc giận cô nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa tắt trên môi.
- " Được rồi..em muốn hỏi gì?"
Lâm Thiên Tuyết trao cho anh một cái liếc sắc bén, mặt phụng phịu, nhưng vẫn tò mò lên tiếng.
- " Không phải hôm nay công ty dự buổi đấu thầu sao? Sau anh ở nhà? Còn nữa anh không lo Hứa Vỹ phá hỏng mọi chuyện sao?" "
Tần Bách Nhiên cười cười, lấy khăn lau miệng, rồi mới trả lời câu hỏi của vợ yêu.
- " Tần Nghị không phải là kẻ vô dụng..Chúng ta chỉ cần ở nhà đợi kết quả.Hôm nay em chỉ việc đi thử lễ phục với anh là được..Không cần lo lắng những chuyện đó"
Anh nói thế,tức là anh đã lo liệu mọi chuyện ổn thỏa..Vậy cô không cần phí sức nghỉ ngợi chi cho mệt đầu óc..Hai người ăn sáng xong, vui vẻ thay đồ ra ngoài thử lễ phục.
Từ trong phòng ban đấu thầu bước ra, vẻ mặt Hứa Vỹ xanh mét, bù lại cho vẻ mặt phấn khích vui vẻ củ Tần Nghị.
- " Phó Tổng Tần, xin chúc mừng Tập Đoàn Vỹ Thanh đã thắng buổi đấu thầu hôm nay.."
- " Cám ơn các vị"
Tần Nghị vui vẻ bắt tay với các lãnh đạo của các công ty khác...Hứa Vỹ đứng đó như người không hồn..Tại sao có thể như vậy...
Tại sao Tần Nghị hắn lại thay đổi số liệu và dự án vào phút chót...
"reng reng"..Tiếng chuông điện thoại làm hắn giựt mình, nhìn dãy số điện thoại mặt Hứa Vỹ trở nên xanh mét,lấm lét thấy Tần Nghị không để ý, bước nhanh xuống cầu thang...Nhìn bóng lưng Hứa Vỹ đi khuất Tần Nghị nhếch môi...không thể trách ai, chỉ trách hắn quá dã tâm mà thôi.
- " Alo Thi tổng"
- " Cậu có gì muốn giải thích không?"
Tiếng nói tức giận trong điện thoại vang vọng.Môi mấp máy, nhưng Hứa Vỹ chẳng biết giải thích sao cho phải.
- " Thi tổng...tôi...tôi...thật sự không biết mọi chuyện lại như vậy..nhưng.."
- " Đủ rồi...đừng nói những lời vô nghĩa nữa...số tiền cậu đã nhận từ chúng tôi bây giờ cậu tính sao? "
- " Thi tổng ý ông là..."
- " Đúng vậy..Cậu đưa tài liệu giả cho chúng tôi, thì cậu phải hoàn lại số tiền chúng tôi chuyển khoản cho cậu"
Hứa Vỹ thở thật sâu,lấy bình tĩnh.
- " Thi tổng, bây giờ tiền tôi đã đầu tư vào cổ phiếu hết rồi..vụ này tôi cũng đã cố gắng hết sức, tuy kết quả thất bại, tôi cũng không biết sao, nhưng tiền bây giờ trả lại hơi khó cho tôi..."
- " Ý cậu là không muốn trả tiền lại cho tôi đúng không? Hứa Vỹ tôi nói cho cậu biết các hợp đồng lần trước, các danh sách tên khách hàng cậu chuyển sang cho công ty của tôi rồi vụ việc lần này nữa..Mỗi cuộc gọi, mọi tin nhắn, tôi đều thu âm và lưu lại, cậu nghĩ xem tôi đưa những bằng chứng này ra thì Tần Bách Nhiên và Tần gia sẽ xử lí cậu như thế nào.Không cần tôi nói cậu tự mà lo liệu đi.Tôi cho cậu thời hạn là ba ngày."
- " Thi tổng...Thi tổng"
Tiếng tút điện thoại như tiếng đá nện vào đầu Hứa Vỹ...Nếu để Tần Bách Nhiên biết được mọi việc thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi....không? hắn phải tìm cách..
- " Hứa Vỹ"
Tim hắn run lên, là tiếng của Tần Nghị, cậu ta đứng đó khi nào, có nghe được gì không? Áp chế sự run rẩy của bản thân..Hứa Vỹ nở nụ cười gượng gạo.
- "Anh"
Tần Nghị cười như không cười, khuôn mặt tỏ vẻ quan tâm.
- " Cậu nghe điện thoại ai mà lâu thế.Tôi đợi cậu đi cùng tôi với bên đối tác ăn mừng trúng thầu, mà sao sắc mặt cậu khó coi vậy?"
Hứa Vỹ mừng thầm trong lòng thì ra cậu ta chưa nghe được gì, lấy tay vuốt vuốt mặt mình tỏ vẻ mệt mỏi.
- "Em chỉ nghe điện thoại của bạn..Chắc lúc tối uống hơi nhiều, nên giờ hơi chóng mặt một tí"
- " Ồh..Vậy hôm nay cậu cứ về nhà nghỉ đi"
Hứa Vỹ im lặng vài giây, rồi mới đáp lại.
- " Vậy cũng được..cám ơn anh "
- " Được rồi..cậu đi trước đi..Tôi chờ đối tác rồi đi sau"
- " Vâng.Em về trước"
Nhìn bóng lưng vừa khuất sau hành lang..Vẻ mặt tươi cười của Tần Nghị chợt tắt, lên tiếng ra lệnh cho trợ lí đứng sau
- " Cho người theo sau hắn"
- " Vâng.Phó tổng"
Cậu biết Tần Bách Nhiên giao cho cậu xử lí vụ này là cũng đang cho Hứa Vỹ một con đường sống.Nếu hắn vẫn ngoan cố không hướng thiện thì chỉ còn tự xây mộ cho chính mình mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.