Tại bệnh viện, Đồng Ánh dựa vào người Lâm Tuấn Kiệt khóc đến lã người nhưng cánh cửa cấp cứu vẫn đóng..Lâm Thiên Minh nhìn đồng hồ bây giờ đã gần một giờ sáng, mắt thấy Tần Nghị cùng hai vệ sĩ của Tần Bách Nhiên đang bước về hướng ông...Chưa kịp nói chuyện cánh cửa cấp cứu được mở ra, Đồng Ánh mắt đỏ hoe, chân bước loạng choạng nắm chặt tay bác sĩ, miệng không ngừng hỏi dồn dập.
- " Bác sĩ..con gái tôi..con gái tôi...như thế nào rồi?"
- " Xin bà bình tĩnh, tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, đứa bé đã chết trong bụng mẹ,chúng tôi phải tiến hành mổ ngay,nếu không sẽ rất nguy hiểm"
Lời bác sĩ nói làm ai có mặt cũng đều ngạc nhiên.
- " Ông...ông..nói cái gì con gái tôi có thai?"
- " Đúng vậy, đứa bé đã hơn ba tháng..Xin mời người nhà nạn nhân theo tôi kí tên tiến hành mổ gấp cho cô ấy"
Lâm Thiên Minh lắc đầu thở dài cùng bác sĩ đi làm thủ tục..Đồng Ánh như người mất hồn ngã ngồi trên ghế không có Lâm Tuấn Kiệt đỡ,chắc bà chống chọi không nổi...con bà có thai mà bà không hề hay biết gì, để ra nông nổi như vậy..
Tần Nghị nghe bác sĩ nói, ánh mắt cậu lóe lên tia sáng. Sau đó không biết quay sang nói gì với tên vệ sĩ, chỉ thấy người vệ sĩ gật đầu rồi bỏ đi...Gần bốn giờ sáng, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá với khuôn mặt rất khó coi.
- " Bệnh nhân làm băng huyết, mất máu quá nhiều..hiện tại lượng máu A trong bệnh viện đều hết...Ai là người nhà bệnh nhân theo chúng tôi thử máu "
Sau một hồi thử máu, chỉ có Lâm Tuấn Kiệt là loại máu A, nhưng Lâm Tiểu Phù mất máu quá nhiều, máu của Lâm Tuấn Kiệt không đủ, nên phải kêu gọi người hiến máu thêm, nếu qua ngày mai, rất khó cứu chữa Nhưng lúc này khuôn mặt Lâm Tuấn Kiệt hiện rõ sự đau đớn, không phải vì đau bị kim đâm vào, mà đau vì Lâm Thiên Minh không phải ba ruột của cậu..Một sự thật đau lòng như thế này, bắt cậu làm sao chấp nhận được đây...
Dọc theo hành lang bệnh viện, Đồng Ánh đuổi theo Lâm Thiên Minh.
- " Thiên Minh...ông nghe tôi giải thích đi....Thiên Minh..."
Đồng Ánh nước mắt không ngừng rơi,nắm chặt tay Lâm Thiên Minh..
- " Đồng Ánh...bà muốn tôi nghe bà nói cái gì?..Nói rằng bao năm qua tôi ngu ngốc bị bà lừa dối sao? "
Lúc này đây ông rất bình tĩnh,dù biết trước sự việc, nhưng khi nghe bác sĩ bảo máu ông không phù hợp với Lâm Tiểu Phù, nói không oán không giận là không đúng.Vì bà ta mà ông đã tan nát cả gia đình.Lúc nghe Tần Bách Nhiên nói ông cũng muốn kiểm tra ADN nhưng chưa có dịp..Xảy ra chuyện này, âu cũng là cái số, đến thời điểm chấm dứt tất cả mọi thứ...Ông chỉ muốn dùng nữa đời còn lại dùng sự hối hận, ân năn bù đắp cho Nhã Cầm mà thôi...
- " Không..không..phải...Tiểu Phù nó là con..con..ông..mà...tôi..."
- " Đủ rồi Đồng Ánh.Cả Tiểu Phù và Tuấn Kiệt, hai đứa nó không đứa nào là con của tôi cả..Hay bà định nói bác sĩ cũng lầm"
- " Tôi...tôi.. "
Đồng Ánh nghẹn ngào nói không nên lời..Lâm Thiên Minh thở dài kéo tay bà ta ra khỏi tay ông.
- " Thay vì ở đây níu kéo tôi..Bà nên tranh thủ thời gian tìm người hiến máu cho Tiểu Phù đi..tình trạng nó rất nguy hiểm, bà cũng nghe bác sĩ nói rồi đó.."
Câu nói của Lâm Thiên Minh làm Đồng Ánh sực tỉnh, bà buông tay ông ra, nhìn ông rời đi trước mắt, bà ngã xuống đất khóc thành tiếng...Đắng lẽ khi biết ra sự thật ông phải nổi giận cho bà mấy cái tát, nhưng ông không làm gì hết, chỉ xoay người bỏ đi, nhưng bà biết tất cả đã kết thúc..
- " Mẹ...mẹ..đứng lên đi..mẹ..chị còn đang trong phòng cấp cứu..mẹ phải mạnh mẽ lên". Truyện Xuyên Không
Lâm Tuấn Kiệt dìu bà đứng dậy..Bỗng Đồng Anh thoát khỏi tay cậu, miệng lẩm bẩm.
- " Đúng rồi...chỉ có ba con mới cứu chị con được...mẹ đi tìm ông ta...mẹ phải tìm ông ta"
- " Mẹ..mẹ..ông ta là ai?...mẹ...mẹ đi đâu vậy?"
Mặc kệ tiếng kêu sau lưng của Lâm Tuấn Kiệt..Đồng Ánh vẫn ngoảnh mặt chạy vào thang máy...cậu rất muốn đuổi theo nhưng chị cậu bây giờ không ai bên cạnh...Lâm Tuấn Kiệt, ngồi xuống ghế, ôm lấy đầu, đầy mệt mỏi và bất lực...