Hạnh Phúc Đến Từ Anh

Chương 37: Vợ anh, anh thương




Vừa thay đồ, tắm rửa sạch sẽ Tần Bách Nhiên từ trên lầu đi xuống, một màn trước mắt, khiến anh lắc đầu, ánh mắt toát lên sự dịu dàng, chìu chuộng...Cả buổi chiều Lâm Thiên Minh ở đây chiếm cả thời gian cùng bảo bối anh nói chuyện,anh muốn bên cạnh vợ cũng không có cơ hội...Vừa tiễn ông về anh nhanh chóng đi tắm,rồi xuống lầu ôm ấp vợ yêu, nhưng không ngờ bắt được một cảnh này, vợ anh hôm nay mặc một chiếc đầm trắng bằng voan không tay kiểu dáng thoải mái, ngắn đến đầu gối khoe đôi chân trần trắng muốt, mái tóc xoăn nâu xõa nhẹ, được vén gọn gàn sau gáy..Khuôn mặt trắng mịn lúc này đang nhăn lại, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, giọng điệu đang cò kè mặc kẽ với vú Trần, từ lúc biết cô mang thai Lâm Thiên Minh đưa Vú Trần đến chăm sóc cho cô, dù sao cũng là người trông coi cô từ nhỏ điều này làm anh rất yên tâm...
Bước từng bước đến gần hai người, mới biết cô đang năn nỉ Vú Trần vì không muốn uống sữa, mắt sáng lên khi thấy anh đến, khuôn mặt càng tỏ vẻ đáng thương, cái miệng càng chu hơn nữa, nắm chặt bàn tay anh,ngọt ngào nũng nịu gọi tên anh.
- " Bách Nhiên"
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mặc kệ mọi người xung quanh ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
- " Sao vậy...?"
Nghe anh hỏi Lâm Thiên Tuyết mở to đôi mắt nâu long lanh, mặt phụng phịu có thể vắt ra nước...chu miệng lên nói.....
- " Có thể không uống sữa được không? Ngày nào em cũng bị ép hết ăn rồi lại uống, anh nhìn xem, từ sáng giờ, mọi người ép em ăn quá trời đồ tẩm bổ, rồi uống sữa, bây giờ bắt em uống tiếp, em đâu phải là heo sao có thể chứa được hết"
Quan sát thấy anh chăm chú nghe cô nói, sợ anh không tin, cô lấy tay anh để ngay bụng cô, cố ưỡn lên cao,khoa trương nói tiếp...
- " Đấy anh xem, em vừa ăn vừa uống cái bụng cũng to ra nè, em no lắm rồi...
em...không uống nữa đâu...hay là hôm nay anh uống dùm em được không...Cũng lỡ pha rồi?"
Vú Trần mím môi cười, cái màn ăn vạ khoa trương này của cô bà quá rành rồi....từ nhỏ cô đã sợ uống sữa, nên không ai dám ép, bây giờ có thai bắt buộc phải uống thay vì một ngày người ta uống bốn ly, cô một mực đòi uống hai ly, nhưng đây là có đứa bé bà không thể nào chìu cô được...
Tần Bách Nhiên nhìn đôi mắt long lanh giảo hoạt của vợ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nộm tỏ ra ủy khuất, giọng nói nũng nịu bên tai, làm lòng anh ngứa ngứa, anh bật cười nhẹ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.....
- " Được rồi anh uống...."
- " Thật hả?...Chồng em tốt nhất"
Lâm Thiên Tuyết hí hửng hỏi lại xác nhận..
- " Ừ"
Tần Bách Nhiên thản nhiên trả lời, giơ tay lấy ly sữa uống một ngụm lớn...Lâm Thiên Tuyết đôi mắt nheo lại, cười tủm tỉm như một tiểu hồ ly, chưa vui được mấy giây, bỗng thấy một tay anh ôm chặt gáy cô, môi anh tìm kiếm môi cô, đẩy hết phần sữa trong miệng anh qua, cô ú ớ chống cự...
nhưng tay anh ôm chặt đầu cô, khi cô lấy lưỡi đẩy sữa ra, anh lại nhân cơ hội mút chặt lưỡi cô, cô không thể không nuốt xuống, cứ như vậy anh cho cô uống hết ly sữa...Rồi mới quyến luyến rời khỏi môi cô, Lâm Thiên Tuyết tức giận đẩy anh ra khuôn mặt đỏ ửng,hên là vú Trần hiểu chuyện tránh chỗ khác cô cũng đỡ xấu hổ,Lâm Thiên Tuyết thở phì phò xoay người sang chỗ khác chẳng thèm nhìn người chồng đáng ghét nào đó, anh đúng là lão hồ ly mà,không thể tin được, còn đang nhìn cô mỉm cười nữa chứ...tức chết cô mà.Mặc cô dùng dằng Tần Bách Nhiên vẫn ôm lấy cô để lên đùi, lấy tay xoa xoa cái bụng bằng phẳng của vợ...hôn chụt vào cái má phúng phính...
- " Không giận...ngoan...anh biết em không thích uống sữa...nhưng ba tháng đầu thai kì, con cần bổ sung dinh dưỡng để phát triển....
Không phải em luôn muốn con khỏe mạnh hay sao? "
Lâm Thiên Tuyết biết anh nói đúng,đánh vào yếu điểm của cô, là cô đang giận dỗi vô cớ,anh để cô tung hoành quậy phá nhưng anh luôn có cách để trị cô, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu...Tần Bách Nhiên hôn nhẹ lên trán cô, hài lòng vuốt nhè nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô...
- " Ngoan...vợ anh rất hiểu chuyện....Đợi con qua ba tháng anh sẽ nói vú Trần giảm lượng sữa lại cho em không ngán...Được không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, trầm ấm mang một chút yêu thương, một chút nuông chìu,
- " Dạ"
Giận hờn gì đó quăng sạch không còn tâm hơi...cô mỉm cười rút vào lòng ôm chặt thắt lưng anh...Tần Bách Nhiên siết chặt đôi tay ôm thân thể mềm mại của vợ vào lòng,hôn lên đỉnh đầu,hít hà mùi hương thơm mát của cô...Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn như lúc này, dù giàu có đến đâu, sự nghiệp có lớn mạnh ra sau, đó chỉ là cảm giác thành tựu nhưng vẫn trống rỗng không thể nào so sánh được sự hạnh phúc vừa thỏa mãn được lấp đầy, niềm hạnh phúc được lan tỏa của người đàn ông, được làm chồng và sắp làm cha...Dù cô có trẻ con, giận hờn vô cớ hay như thế nào đi nữa anh cũng yêu chết mỗi tính nết của cô, huống chi vợ anh lại rất hiểu chuyện và dễ dụ như vậy...Anh đương nhiên hiểu sinh ra làm phụ nữ thì đã thiệt thòi hơn đàn ông, khi mang thai thì càng cực khổ hơn, nhất là lúc sinh đau đớn đến chừng nào...Chỉ nghĩ thôi anh đã thấy đau lòng...Bảo anh không yêu, không cưng chiều,bảo bọc chăm sóc, thì làm gì? Anh còn thấy chưa đủ nữa là khác...
Nên dù ai có nói Tần Bách Nhiên anh cưng vợ đến vô pháp, vô thiên thì cũng không sao? Vợ anh, anh thương miễn sao cô vui vẻ, hạnh phúc là được..Ôm nhau trò chuyện được một chút thì điện thoại Tần Bách Nhiên reo lên, chỉ thấy sau khi anh nghe máy, mày hơi cau nhẹ..
- " Có chuyện gì vậy anh? "
Lâm Thiên Tuyết nhỏ giọng hỏi..
- " Anh hai gọi anh về Tần gia,chắc là chuyện của Hứa Vỹ, em mệt thì đi nghỉ trước..Anh đi một chút về liền..."
Tần Bách Nhiên nhẹ nhàng giải thích...
- " Dạ"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, chuyện của Hứa Vỹ, anh đã kể cô nghe trước đó...Lúc nghe nói cô cũng hốt hoảng, không ngờ Hứa Vỹ dám làm chuyện như vậy...
Hôn lên môi cô vài cái, Tần Bách Nhiên mới chịu đi thay đồ, lên xe về Tần gia..
Vừa vào cửa, mắt thấy Tần Bách Hải ngồi cùng Hạ Lan và Tần Nghị trên so pha, nhìn sơ cũng biết Hạ Lan vừa mới khóc xong, đôi mắt xưng húp vẻ mặt mệt mỏi...Tần Nghị vừa thấy Tần Bách Nhiên đến, gọi một tiếng " chú út" rồi ngồi xích vào trong nhường chỗ...Tần Bách Nhiên thong thả ngồi xuống, cũng cái bộ dạng lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế, dáng vẻ nhàn hạ sang trọng trong mọi tình huống, bưng lấy ly trà húp nhẹ, bỏ xuống mới mở miệng...
- " Có chuyện gì, anh nói nhanh, em không có thời gian"
Anh bây giờ chỉ muốn vận dụng từng giây, từng phút ở bên vợ anh mà thôi..
Nhìn cái bộ dáng khó khăn mới đến mà muốn đi của em mình, Tần Bách Hải cau mày....
- " Bách Nhiên, anh hỏi chú..Chuyện Hứa Vỹ...là như thế nào?..Nó mất tích mấy ngày nay...Hồi sáng nó gọi về nhà, chị dâu chú hỏi mãi, nó chẳng nói gì, chỉ nói về không được..Còn nói nếu nó về...khi chú biết mọi chuyện sẽ không tha cho nó,rồi còn nói hiện giờ nó đang gặp rất nhiều chuyện...Bây giờ sống chết nó cũng không về...Chị dâu chú vì chuyện này mà khóc từ sáng giờ...Chú có thể nói cho anh chị biết tận cùng là đã xảy ra chuyện gì được không?"
Ông cũng biết Tần Bách Nhiên sẽ không đối phó với người khác khi không đụng đến anh..Nhưng bây giờ ông đang đứng của giữa, ông phải hỏi mọi chuyện rõ ràng..
Chứ ông nào dám trách móc đứa em trai này...
Tần Bách Nhiên nghe xong, cũng chẳng có thái độ gì nhiều chì quay sang nhìn Tần Nghị, Tần Nghị gật đầu chạy lên phòng lấy gì đó..Anh cũng hiểu anh trai anh đang khó xử..cũng vì Tần Bách Hải nên anh mới không truy cùng giết tận Hứa Vỹ với lại những năm qua Hạ Lan ở Tần gia,không có công lao cũng có khổ lao, không làm gì quá phận....Mọi thứ bây giờ Hứa Vỹ gánh chịu đều do hắn gây nghiệp mà thôi thì trách được ai.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.