Tần Nghị cầm một túi giấy đưa cho Tần Bách Nhiên...Anh không nhanh không chậm lấy ra, gồm một xấp hình, một cái đĩa và giấy tờ gì đó, đưa trước mặt Tần Bách Hải...
- " Hai người nên xem qua, rồi muốn hỏi gì em sẽ trả lời"
Mỗi người cầm một thứ lên xem, sắc mặt Tần Bách Hải ngày càng tối sầm lại...một lúc sau Hạ Lan ôm miệng bật khóc nghẹn ngào...
- " Chú út...chị...chị không nghĩ Hứa Vỹ lại làm ra những chuyện này, nhưng chị... chị xin chú...chú bỏ qua cho nó được không...chị chỉ có đứa con này..."
Hạ Lan bỗng rời khỏi chỗ, quỳ trước mặt Tần Bách Nhiên khóc nức nở van xin...Tần Nghị và Tần Bách Hải nhanh tay kéo bà dậy....khuôn mặt Tần Bách Nhiên vẫn lạnh như tiền không hề có cảm giác gì là khó xử....
- " Bà làm gì thế...ngồi yên đó để tôi hỏi rõ ràng"
Ông biết tính em ông, nó chẳng vì thương cảm hay ái náy,mà thay đổi quyết định chính mình...
- " Bách Nhiên..haizzz...Hứa Vỹ cũng như con ruột của anh, anh đã nhìn nó lớn lên...đúng là những chuyện này nó làm không thể tha thứ được...Em xem có thể bỏ qua không?"
Tần Bách Nhiên nhếch môi cười khẩy, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm lấy cái đĩa xoay tròn nhẹ nhàng...Lúc này ánh mắt mới nhìn Hạ Lan rồi quay sang Tần Bách Hải...
- " Anh hai...nếu em không cho nó cơ hội thì hai người nghĩ nó sống yên ổn đến bây giờ được sao?"
Nghiêng đầu nhìn sang Hạ Lan đang cúi gầm mặt chùi nước mắt...
- " Từ những dự án đầu nó dám bán đứng Vỹ Thanh, em đã cho nó cơ hội,nhưng nó không hề hối lỗi,dám bắt tay với người ngoài bán đứng Tần Nghị trong cuộc đấu thầu Trung tâm thương mại Andy, Chỉ từng đó thôi em đã tống cổ nó vào tù được rồi..."
Im lặng vài giây nhìn vẻ mặt khó xử và nét mặt xanh mét của Hạ Lan, anh lạnh giọng nói tiếp..
- " Chuyện riêng của nó với Lâm Tiểu Phù, em không đụng vào, nó gây nghiệp ắt phải trả....Không tống nó vào tù là đã nhân nhượng cho nó, nhưng nó sẽ không có cơ hội bước chân vào Vỹ Thanh và T&T cũng như sẽ không có bất cứ can hệ nào nữa với Tần gia...."
Thân thể Hạ Lan run lên,mở to mắt nhìn Tần Bách Nhiên, bị đuổi khỏi Vỹ Thanh và T&T công ty nào sẽ nhận con bà nhưng còn có Tần gia cứu cánh thì phần nào cũng có người nể mặt...Đằng này Tần Bách Nhiên ban lệnh không cho Tần gia có quan hệ với Hứa Vỹ nữa...Đây không phải là đuổi cùng giết tận thì là gì?Hạ Lan nghẹn ngào...
- " Chú út như vậy không phải đang diệt đường sống của nó hay sao?"
Tần Bách Nhiên cau mày nhìn Hạ Lan, cũng không nỗi giận chỉ thấy nực cười, Hứa Vỹ bán đứng Vỹ Thanh hết lần này đến lần khác, không lẽ bắt anh vẫn tiếp nhận hắn vào làm, kêu giữ một con rắn độc bên cạnh, chuyện như vậy anh đâu có điên mà làm...
Còn nữa muốn hắn rời khỏi Tần gia vì người lòng dạ đa đoan, luôn gây nghiệp như hắn không sớm thì muộn cũng sẽ làm mất mặt họ Tần nhà anh mà thôi, giống như chuyện của Lâm Tiểu Phù, thử hỏi nếu Lâm Tiểu Phù là con ruột của Lâm Thiên Minh, hoặc Đồng Ánh không bị thất thế, Hứa Vỹ có dễ dàng thoát tội như thế không? Giọng nói Tần Bách Nhiên lạnh đi mấy phần...
- " Chị dâu....nếu chị thương nó, hãy dạy nó cách làm người cho tử tế...nếu nó là người bản lĩnh không có Tần gia chống lưng vẫn làm nên chuyện như thường"
Đừng tưởng anh có được ngày hôm này là mọi thứ đều có sẵn...Khi anh vừa học vừa làm, Vỹ Thanh đã rơi vào đà phá sản, cha mẹ đồng loạt bị tai nạn qua đời, Tần gia cũng bị người khác quên lãng từ đó...Tần Bách Hải lại đang du học tại Thụy sĩ...Mọi gánh nặng đều đổ dồn lên đôi vai anh...So với người khác anh phải cố gắng gấp ba, gấp bốn lần họ, mới được như ngày hôm nay...
Thong thả đứng dậy, nhìn sang Tần Bách Hải im lặng từ lúc giờ....
- " Trễ rồi, em về đây...Anh xem mà lo liệu"
Trước khi về, bỏ lại câu cuối cho Tần Bách Hải.
- " Con lên phòng trước đây"
Tần Nghị cũng lên tiếng rời đi, cách cư xử của chú út như vậy là quá nhân nhượng cho Hứa Vỹ...Nếu hắn không hiểu chuyện nữa thì tự gánh chịu hậu quả mà thôi..
Không gian yên tĩnh, hai người đều trầm mặc...Hạ Lan ngại ngùng phá bỏ sự im lặng...
- " Bách Hải...."
- " Làm theo lời Bách Nhiên nói đi"
Tần Bách Hải lên tiếng cắt ngang lời bà.. Ông biết đây là giới hạn cuối cùng của em trai ông..Ông là người hành y, làm con gái người khác có thai rồi chối bỏ còn nhẫn tâm xô đẩy người ta xuống lầu...những việc làm vô đạo đức như vậy ông không bao giờ chấp nhận được..Lòng dạ đứa nhỏ này quá đa đoan, tham vọng cực độ một ngày nào đó Tần gia sẽ hủy trong tay nó...
- " Không...không...em xin anh....."
Hạ Lan cuống quýt nức nở...
- " Hạ Lan...bà phải hiểu những việc làm của Hứa Vỹ không thể nào tha thứ được...Tôi sẽ chuyển tiền cho nó trả bên Thi tổng, nhưng từ nay nó và Tần gia không còn mối quan hệ nào nữa..Tôi đã hết lòng với bà rồi...
Đây cũmg giới hạn cuối cùng dành cho nó..Nếu nó không biết phải trái,đến lúc đó Bách Nhiên có ra tay với nó, tôi cũng không giúp được"
Đây là lần đầu tiến Hạ Lan thấy Tần Bách Hải tức giận đến như vậy...
Bà đương nhiên hiểu con bà gây tội tài trời, bà biết mình không nên vung túng cho nó, đây là sự ích kỷ của người làm mẹ..Tần Bách Hải mệt mỏi day day trán bước lên lầu bỏ lại tiếng khóc nức nở của Hạ Lan...
Thay quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng leo lên giường, chưa đặt đầu xuống gối, ổn định chỗ nằm, thân thể vợ anh đã xoay qua chui vào lòng rồi,tay ôm chặt eo anh, hô hấp ổn định nhẹ nhàng,cô ngủ rất say, đây chỉ theo quán tính, như một thói quen
.Tần Bách Nhiên bật cười, hôn nhẹ lên môi cô,rồi mới nằm ngay ngắn ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, nhắm mắt thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Sau giấc ngủ sâu, Lâm Thiên Tuyết mơ màng tỉnh dậy, bàn tay vô thức tìm người bên cạnh, mắt lem nhem mở ra, kế bên không có ai,hình như anh đã dậy rất sớm, không còn hơi ấm..Lâm Thiên Tuyết lười biến xuống giường, vào phòng tắm....Mọi thứ xong xuôi là nửa tiếng sau, cô nhanh chóng xuống lầu tìm chồng yêu...
- " Vú ơi...Bách Nhiên anh ấy ra ngoài rồi sao? "
Vú Trần đang loay hoay trong bếp, nghe cô hỏi liền quay sang trả lời nhanh nhẹn..
- " Đúng rồi...Cậu ấy nói khi nào con dậy, nói với con, cậu ấy có công chuyện ra ngoài một tý....kêu con ăn sáng trước đi"
- " Dạ"
Lâm Thiên Tuyết cũng không nghĩ gì nhiều, công việc anh bận bịu cái đó cô rất rõ, chỉ vì muốn bên cạnh cô nhiều hơn, anh phải đem giấy tờ về nhà giải quyết...
- " Tiểu Tuyết...Con ra ngoài đợi vú một chút...Vú hâm thức ăn lại cho con "
- " Dạ"
Lâm Thiên Tuyết ngoan ngoãn ra ngồi so pha, cầm điều khiển mở ti vi xem, chẳng bao lâu nghe được tiếng xe, cô biết anh về, khóe miệng cong nhẹ...Tần Bách Nhiên vừa vào cửa thấy bảo bối nhà anh hai chân xếp bằng ngồi trên sopha, mắt hướng ra cửa nhìn anh mỉm cười....Anh cũng nở nụ cười cưng chìu chân dài bước nhanh, khom người ngồi xuống thảm nửa ngồi nửa quỳ,hôn chụt lên môi cô.
- " Thiên Tuyết anh muốn em gặp một người"
- " Ai vậy anh?"
Cô mở to đôi mắt nâu to tròn đầy vẻ tò mò...
- " Em nhìn xem là ai"
Lâm Thiên Tuyết mở to mắt nhìn người bước vào, ánh mắt tò mò chuyển sang kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc còn có sự cảm động,nụ cười Lâm Thiên Tuyết càng rực rỡ hơn.....