Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 1: Thật ra cũng không tình cờ




Công ty trách nhiệm hữu hạn Bắc Ái
Đây là một trong những tập đoàn lớn có tiếng tại thành phố A, nơi đây hội tụ những con người đặc biệt với trí tuệ và đầu óc siêu phàm cùng với năng lực đỉnh cao
Với một môi trường năng động, hoạt bát, thân thiện cùng với tài năng lãnh đạo của một vị Chủ tịch giấu tên đã làm nên tên tuổi lớn của công ty. Đâu đâu trong thành phố A và khắp nơi trên cả nước khi nghe danh đến Bắc Ái đều tỏ vẻ kính trọng
- chị Vũ Uyên, ngày mai là ngày học của đông lớn. Chị có dự định gì về sản phẩm sắp tới chưa?
Tại tầng 7 văn phòng Marketing, Đường Nhược Châu nói chuyện với Vũ Uyên. Cô nàng là thực tập sinh. Đồng thời cũng là một người khá năng động hoạt bát, người chị mà cô yêu quý nhất trong căn phòng này là Vũ Uyên. Cô và Vũ Uyên thường hay trò chuyện tâm sự với nhau thành ra cũng trở thành chị em thân thiết
Một cô gái với đôi mắt đen tròn mái tóc dài ngang vai cùng với sự trưởng thành vốn có tạo nên một vẻ đẹp đầy sức quyến rũ. Cô đang làm máy tính chợt dừng lại một chút, đôi môi mấp máy trả lời câu hỏi của Đường Nhược Châu
- chị đã sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ ngày mai để thể hiện thôi. Cảm ơn em, vậy công việc thực tập của em thế nào?
- ổn chị ạ dự án sắp tới nếu không có vấn đề gì thì có thể là em sẽ được làm nhân viên chính thức
Vũ Uyên cười trừ Cô nhìn đường Nhật châu nháy mắt
- cố lên nha hi vọng sắp tới hai chị em mình sẽ làm việc với nhau nhiều hơn. Nếu có gì khó khăn em đừng ngại mà nhắn tin cho chị, chị sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ em khi cần
- À Em cảm ơn chị
Chỉ một câu nói qua loa nhưng đã thu hút sự chú ý của một cậu con trai. Cậu ta đang ở bàn trà pha nước vô tình nhìn trúng Vũ Uyên, ánh mắt thâm tình nhìn cô một lúc lâu rồi mới rời đi
Kết thúc câu chuyện ngoài lề nho nhỏ dành cho nhau, hai chị em bắt đầu làm tiếp công việc của chính mình. Ai cũng có công việc riêng cần làm, một người là nhân viên lâu dài đầy tâm huyết, người còn lại là nhân viên tập sự nhưng cũng nỗ lực không kém
- Đường Nhược Châu, sếp Minh bảo em lên văn phòng có việc gấp. Còn Vũ Uyên, cậu nhớ check tin nhắn của mình nha
Một cô gái bất ngờ xuất hiện sau lưng cả hai người Điều này khiến cho Vũ Uyên có phần hơi bất ngờ
- Cậu không thể nói trực tiếp được sao? Tô Bội Chi?
Vũ Uyên nhíu mày nhưng chợt thấy sát khí từ Bội Chi nên cũng im lặng đôi chút, sau đó liền thấy Nhược Châu vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi chỗ của mình
- Mình có việc bận rồi cậu cứ check tin nhắn của mình. Hôm nay công việc còn nhiều, chúc cậu may mắn
Tô bội chi nói xong đừng rời khỏi chỗ của Vũ Uyên, đi về nơi quen thuộc của mình, để lại Vũ Uyên một mình yên tĩnh
Không đợi quá lâu, Vũ Uyên lướt điện thoại đến tin nhắn của Tô Bội Chi. Trước mắt, tất cả cũng chỉ là một lời chúc năm mới thật sự vui vẻ. Ngay sau đó, một lời nhắn mới được gửi qua.
10h20 phút, Tô Bội Chi sau khi về chỗ mới gửi tin nhắn
...****************...
Đoạn chat tin nhắn
"Hồi nãy là trôn cậu tí, đừng căng thẳng quá làm gì"
^^^"Ồ, vậy sao"^^^
^^^"Trông dáng vẻ lúc nãy của cậu như ăn tươi nuốt sống tớ vậy, không những thế, còn ra vẻ hờn dỗi để tôi đọc tin nhắn. Ai mà ngờ, bây giờ mới gửi"^^^
"Haha, tạm gác qua đi nà"
"Sắp tới lớp mình sẽ có buổi họp lớp cấp 3, cậu có muốn đi không nhỉ? Nghe nói lần này còn có Hứa Vĩ Văn - anh chàng mà chúng ta ngưỡng mộ khi nhận học bổng toàn phần ở Australia đó"
... "Vậy à, tớ không có hứng đi cho lắm"...
^^^"Dù gì thì, kỉ niệm cấp 3 của tớ đâu có tốt đẹp gì" ^^^
"Quý cô Vũ Uyên đây sợ chạm mặt người yêu cũ à, Nhất Phong gì đó nhỉ?"
^^^ "Được rồi, không có gì nữa thì tớ sẽ suy nghĩ sau. Giờ tớ làm việc"^^^
"Được"
...****************...
Nhất Phong - tên người yêu cũ trăng hoa của Vũ Uyên. Nói cho chính xác thì Vũ Uyên giống người chơi qua đường của hắn hơn, hồi đó hắn là một người chơi bóng rổ giỏi và được đi thi rất nhiều, không chỉ trường mà thậm chí là đội tuyển tỉnh tham gia giải quốc gia.
Tuy rằng hắn học không giỏi nhưng vẫn là hình mẫu lý tưởng của các bạn nữ trong trường. Nữ sinh lúc nào cũng vây quanh hắn ta, cho rằng hắn là một nam thần tượng đáng được bao quanh
"Mà cũng phải rồi nhỉ, hồi đó, hắn quả thật đã lọt vào mắt xanh của mình"
"Là quá dễ dãi mới đúng"
Chỉ vì một câu bông đùa, một ánh nhìn trìu mến, một lời tỏ tình không thể là thật. Vậy mà lại thành một đôi
"Ước gì giờ quay lại quá khứ, tôi sẽ thay đổi quá khứ cho mà coi"
Vì yêu hắn mà cái hì cô cũng sẽ làm cho hắn, từ đồ ăn, mang nước, dụng cụ, bài tập,... tất cả cô đều giúp hắn. Nhưng nhận lại... là gì vậy chứ?
Nhớ đến những quá khứ đó, Vũ Uyên bất giác dừng công việc lại, cô cuộn nắm tay thành nấm đấm. Lòng sôi lên một cảm giác khó tả
"Họp lớp lần này, tôi sẽ tham gia"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.