Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 2: Họp lớp




Ngày này 7 năm trước
Trường Cấp 3 - Trần Tôn
Sân trường vẫn oi bức, cái nóng chói chan báo hiệu mùa hè mùa chia ly. Năm nay tất cả học sinh của trường nói riêng và cả nước nói chung đều phải bước vào kì thi quan trọng - kì tuyển sinh đại học
Vũ Uyên sau khi phát hiện bộ mặt của Nhất Phong thì đã nói lời chia tay với hắn ta
- Tiêu Dương Kì, Vũ Uyên chia tay rồi. Đúng theo ước nguyện của cậu thì có gì đáng buồn?
Cậu trai nghe xong thì cười đau khổ, đáp lại một vài câu như cho qua chuyện
- Cậu không hiểu được, đến bắt chuyện tôi còn không dám. Bây giờ có chia tay đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể một cách nhanh chóng chạm đến cô ấy được
...****************...
Như mọi ngày, Vũ Uyên về lại căn nhà dường như đã vắng tanh. Chung cư này hiện tại tuy chỉ là thuê nhưng không khí của nó cũng không phải quá ngột ngạt, mọi thứ tất cả vẫn nằm trong tầm kiển soát. Công ty Bắc Ái trả lương cho nhân viên rất tốt, cộng với tiền cô tích lúy từ lâu, chắc chắn sẽ đủ để mua một căn mới
Mấy năm qua, nhờ sụ nỗ lực cố gắng, cuộc sống mới tốt lên nhiều trông thấy
Ngày mai là chủ nhật, cũng là ngày họp lớp quan trọng mà Bội Chi đã đề cập đến. Dù gì đi chăng nữa cũng đã 7 năm trôi qua, gặp lại nhau cũng không nên quá khắt khe
Cô đi đến khung cửa sổ nhìn ra bầu trời rộng lớn, trăng đêm nay khuyết nhưng bên cạnh nó, là vô vàn vì sao xếp với nhau một cách lộn xộn. Nhưng chúng vẫn có màu sắc của riêng chúng, tỉa sáng thật rực rỡ theo một cách đặc biệt
Lâu lắm rồi, mọi thứ trôi nhanh như một cái chớp mắt ngắn hạn. Thời gian vẫn cứ trôi, con người dẫu biết thời gian chẳng thể nắm giữ, vậy mà vẫn cố chấp tận hưởng nó dù là giây phút ngắn ngủi
"Vũ Uyên, tớ thích cậu"
Thật tình, giọng nói đó đã lâu rồi cứ còn vang vọng bên tai. Lúc đó hăng say cười nói vui vẻ với bạn bè nên khi quay đầu lại chẳng còn ai ở đó. Tất cả đâu chỉ là tình cờ đâu nhỉ, người cậu trai niên thiếu năm đó, đâu phải thích cô đâu, phải không?
"Được rồi, suy nghĩ nhiều để làm gì. Đi, mai chúng ta đi họp lớp. Biết đâu được câu hỏi trong lòng sẽ có lời giải đáp"
...****************...
Tô Minh Triết chạy thục mạng đến khu vông nghiệp sản xuất bánh kẹo to lớn, anh ta thở hổn hển như đã thiếu oxi từ lâu. Nhưng môi mấp máy, tựa như tìm một người nào đó để báo thông tin quan trọng
- Nhất... Nhất Phong. Ngày mai Vũ Uyên sẽ đến buổi họp lớp, cậu... cậu
Giọng nói mang theo sự nặng nhọc để phát ra, Minh Triết là đàn em của Nhất Phong, từ cấp 3 đến khi đi làm anh ta đều rất trung thành với Nhất Phong. Nói vậy chứ anh ta cũng có công việc riêng của mình
- Vũ Uyên cũng đến sao? Vậy được, người con gái tôi yêu sao có thể bỏ lỡ được chứ. Cậu chuẩn bị đồ đạc cho tôi đi Minh Triết, ngày mai tôi muốn thể hiện một chút trước ánh mắt nàng
Tô Minh Triết gật đầu rồi sau đó rời đi. Trên môi anh ta thả lỏng như vừa trút được gánh nặng, mấy ngày nay Nhất Phong tính khí thất thường, suy cho cùng là cũng do sự ép gả của cha mẹ để củng cố nền kinh tế. Hắn tuy không thích, nhưng cũng rất phối hợp, đến khi về bang hội tị tập anh em thì lại đập phá đồ đạc, uống rượu phá quán người ta
...****************...
Đêm họp lớp, Tô Bội Chi là người đứng ra thay mặt lớp trưởng tổ chức kì họp lớp lần này sau 7 năm. Lớp trưởng Tô Lục Hạ là chị của cô ấy hiện tại đang đi du học ở nước ngoài, dịp này cô ấy không thể về để chung vui được
Group lớp thật ra bị rã từ lâu do một số nguyên nhân nhất định, lần này nhờ truyền tai nhau mà mọi người cũng coi như là có mặt đông đủ
- Tô Bội Chi, hẹn ở nhà hàng sang trọng thế này có quá lắm không?
Một số người bạn đã đến, trước sự xa hoa như thế này Hứa Vĩ Văn bất giác thốt lên
- Không có gì, dù gì thì Tô Lục Hạ đồng ý sẽ chi trả cho hôm nay rồi. Tôi không lỗ, các cậu không lỗ thì sợ cái gì?
Tô Bội Chi thở dài, Lục Hạ và cô là chị em họ. Lục Hạ rất xuất sắc, tuy đang học tập ở xa nhưng tiền kiếm không ngơi tay
Tạm chuyện một lúc lâu sau, Vũ Uyên cũng tới trước sự đỏ mặt của một số bạn nam. Cô mặc một chiếc đầm xanh thanh lịch cũng với chiếc vest đen được chồng thêm bên ngoài làm thu hút sự chú ý. Mái tóc được xõa dài, khuôn mặt thanh tú cùng với vóc dáng cao ráo
- Vũ Uyên, hôm nay cậu trông xinh thật đó. Khác hẳn so với mọi ngày lắm nha
Vũ Uyên vừa bước đến bàn ăn, chưa kịp định thần thì đã nghe lời khen từ Tô Bội Chi, điều này làm cô hơi ngượng ngùng. Bên cạnh đó, các bạn cùng lớp cũng bắt đầu khen cô ríu rít
Vũ Uyên đặt túi xách xuống bàn và ngồi ngay xuống ghế. Cô cười nói vui vẻ với những người bạn tựa như xa cách gần chừng ấy năm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.