Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 46: Ngọt ngào (2)




Nửa đêm trôi qua, Vũ Uyên dậy sớm, cảm thấy có chút bồn chồn. Cô đánh răng rồi nhanh chóng vào bếp để chuẩn bị bữa sáng. Không khí trong bếp bắt đầu ấm áp với mùi thơm của bánh mì và trứng ốp la.
Tiêu Dương Kì thức dậy, thấy Vũ Uyên bận rộn trong bếp, anh mỉm cười. Bữa sáng đơn giản nhưng đầy ấm cúng khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Khi bữa ăn đã sẵn sàng, cả hai ngồi xuống bàn. Vũ Uyên dọn ra những chiếc bánh mì ốp la nóng hổi, nhìn anh với ánh mắt đầy tươi tắn:
- Món này em biết anh thích mà! Chúc anh ngon miệng!
Tiêu Dương Kì cầm chiếc bánh, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô:
- Cảm ơn em!
Họ cùng nhau thưởng thức bữa sáng, trò chuyện vui vẻ về những dự định trong ngày. Nhưng giữa không gian ấm áp, Tiêu Dương Kì không thể kìm lòng trước sự dễ thương của Vũ Uyên. Anh đặt chiếc bánh xuống, nhìn sâu vào mắt cô.
Và trong khoảnh khắc ấy, Dương Kì không nhịn được mà hôn Vũ Uyên thật sâu. Nụ hôn vừa bất ngờ vừa ngọt ngào, như muốn truyền tải hết tất cả tình cảm mà anh dành cho cô.
Vũ Uyên bất ngờ nhưng cũng đắm chìm trong cảm xúc, cô đáp lại nụ hôn của anh, tay nắm chặt lấy vai Dương Kì. Hai người như quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy.
Khi họ tách ra, cả hai đều đỏ mặt, ánh mắt lúng túng nhưng đầy hạnh phúc. Tiêu Dương Kì mỉm cười:
- Xin lỗi, nhưng anh không thể cưỡng lại được.
Vũ Uyên cười khúc khích, lòng cô tràn đầy vui vẻ:
- Em cũng không trách anh đâu. Nụ hôn này… thật sự rất … em rất thích
Cả hai lại tiếp tục bữa sáng, nhưng giờ đây, không khí giữa họ thêm phần thân mật và ấm áp hơn bao giờ hết. Trong khi Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì đang ngồi thưởng thức bữa sáng, một âm thanh thông báo từ điện thoại của Vũ Uyên vang lên. Cô mở email và thấy thông báo quan trọng:
- Dương Kì, xem này! Chúng ta được lệnh tập trung ở công ty vào sáng mai để chào đón một nhân vật rất đặc biệt.
Tiêu Dương Kì dừng lại, ánh mắt tò mò:
- Nhân vật đặc biệt? Ai vậy nhỉ? Có thông tin gì không?
Vũ Uyên lướt qua nội dung email, lắc đầu:
- Chỉ nói rằng đây sẽ là một sự kiện quan trọng. Tất cả mọi người phải có mặt.
Tiêu Dương Kì nhướng mày, trong lòng anh cảm thấy hồi hộp:
- Có lẽ đây là cơ hội lớn cho công ty. Hy vọng là một người có ảnh hưởng tích cực.
Vũ Uyên gật đầu, trong mắt cô cũng ánh lên sự phấn khích. Họ cùng nhau bàn luận về những khả năng có thể xảy ra, cảm giác hào hứng dâng trào trước viễn cảnh mới.
…****************…
Tô Bội Chi ngồi trong phòng, lòng đầy bực bội. Chị gái Tô Lục Hạ sắp về nước, và điều đó khiến cô không khỏi lo lắng. Bội Chi biết rõ tính cách của Lục Hạ: cô ấy luôn thích làm những điều ngẫu hứng, không bao giờ chịu nghe lời khuyên của ai.
Bội Chi đứng dậy, đi qua lại trong phòng, nhớ lại những lần Lục Hạ trở về trước. Mỗi lần đều có những quyết định bất ngờ mà không ai có thể ngăn cản được. Cô thở dài, nghĩ đến những rắc rối mà chị mình có thể mang đến lần này.
"Lần này không biết chị ấy lại có ý tưởng điên rồ gì,” Bội Chi lẩm bẩm, ánh mắt lo lắng. Cô không muốn mọi thứ trở nên hỗn loạn, đặc biệt là trong lúc công ty đang cần sự ổn định.
Bỗng dưng, điện thoại của cô reo lên. Là một tin nhắn từ Lục Hạ:
“Bội Chi, chị sắp về! Em chuẩn bị sẵn sàng nhé! Chúng ta sẽ có những cuộc phiêu lưu thú vị!"
Bội Chi chỉ biết lắc đầu, cảm giác lo lắng càng tăng lên. Cô biết chắc rằng những cuộc phiêu lưu của chị gái không bao giờ đơn giản và luôn đi kèm với những rắc rối. “Mình phải làm gì đó để kiểm soát tình hình,” cô tự nhủ, quyết tâm không để mọi thứ vượt khỏi tầm tay.
Mẹ của Tô Bội Chi bước vào phòng, thấy con gái có vẻ căng thẳng. Bà nhẹ nhàng an ủi:
- Bội Chi, con phải vui lên chứ. Chị Lục Hạ về không phải là điều tồi tệ.
Bội Chi thở dài, gương mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng:
- Nhưng chị ấy luôn làm những điều ngẫu hứng. Con sợ mọi thứ sẽ rối ren hơn nữa.
Mẹ cô bước lại gần, đặt tay lên vai Bội Chi:
- Con phải hiểu, mỗi người đều có cách sống riêng. Lục Hạ có thể mang lại nhiều điều bất ngờ, và đôi khi chính những điều đó lại mang lại niềm vui.
Bội Chi nhìn mẹ, ánh mắt vẫn còn hoài nghi:
- Nhưng có thể niềm vui đó lại đến với những rắc rối không mong muốn.
Mẹ cô mỉm cười, kiên nhẫn:
- Con hãy thử nhìn nhận mọi việc từ một góc độ khác. Chị ấy có thể giúp con thấy những điều thú vị mà con không ngờ tới. Hãy mở lòng và chào đón chị ấy.
Nghe mẹ nói, Bội Chi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dù vẫn lo lắng, nhưng cô cũng biết rằng mình cần phải cố gắng để đón nhận mọi thứ một cách tích cực hơn.
Mẹ cô nhẹ nhàng vuốt đầu Bội Chi, như một cách an ủi và động viên:
Bội Chi cảm nhận được sự ấm áp từ mẹ, lòng cô dịu lại phần nào. Cô mỉm cười và gật đầu, quyết tâm sẽ chào đón chị gái trở về một cách tích cực.
- Con sẽ cố gắng mở lòng hơn. Cảm ơn mẹ đã luôn bên con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.