Thi Thi, chút nữa mẹ sẽ ghé qua đây. Em nh....đứa trẻ đó là ai vậy?
Người đàn ông trung niên đặt tách trà xuống bàn, bàn tay thô ráp có vài nếp nhăn gõ nhẹ lên chiếc bàn vài tiếng. Nhìn cách ăn mặt có lẽ ngưòi này đã gần bốn mươi nhưng bất kể là dáng vóc hay khuôn mặt thì chỉ như những thanh niên trẻ tuổi.
Hắn là Dương Thừa Hiên - cha của tiểu Thừa Nam - chủ tịch của tập đoàn Dương Thị - Dương tổng.
Dương Thừa Hiên nheo đôi mắt sắc của mình lại, ánh mắt dò hỏi hướng về phía ba người trước mặt.
Hôm nay sở dĩ ông ở nhà là vì mẹ hắn - Hoàng Kỷ Hạ sẽ đến dùng bữa. Đối với chuyện mẹ chồng nàng dâu dĩ nhiên gia đình nào cũng sẽ có chút khuất mắt huống chi là danh môn vọng tộc.
Nhưng trớ trêu thay vợ hắn tuy hợp tất cả các yêu cầu của mẹ hắn đưa ra nhưng chỉ có tính tình quá mức lương thiện và hay can thiệp giúp đỡ người khác là khiến mẹ hắn không ưng ý. Do đó mối quan hệ của cả hai không tính là xấu nhưng cũng chẳng thể gọi là thân.
Bây giờ lại nhìn đến đứa trẻ sau lưng vợ mình, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút bất an.
- Đây là Khả Như, em muốn nhận con bé làm con nuôi.
Thấy góc áo như đang bị ai đó vò nát, Trịnh Tú Thi khẽ đưa mắt nhìn đứa nhỏ sau lưng mình. Quả nhiên bé con này đã bị chồng bà dọa sợ.
- Nhận nuội? Thi Thi, em cũng biết tính cách của mẹ, chuyện này bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý!
Dương Thừa Hiên cau mày nhìn vợ mình. Tuy biết cô xuất phát từ lòng tốt nhưng chắc chắn mẹ của hắn sẽ tìm cớ gây khó dễ. Đến khi đó mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ càng khó giải quyết.
- Anh không cần lo lắng, chuyện đó...em sẽ nói với mẹ sau! Bà ấy cũng là phụ nữ có lẽ...sẽ hiểu được và thông cảm...
- Nhưng...
- Trịnh tiểu thư dường như vẫn chưa nhận thức được bản thân đang làm dâu nhà họ Dương!
Bất chợt không gian rơi vào tĩnh lặng, người phụ nữ lớn tuổi tiến vào cùng với vẻ mặt nhăn nhó.
- Mẹ!
- Bà nội!
- Tiểu Nam ngoan!
Hoàng Kỷ Hạ hơi cong mắt rồi khẽ nở nụ cười với đứa cháu nhỏ sau đó hướng mắt về phía Khả Như đang cúi đầu.
- Trịnh tiểu thư nên nhớ một điều đây là Dương gia chứ không phải nhà trẻ. Cô muốn làm từ thiện tích đức cũng không cần phải mang về đây để làm.
Hoàng Kỷ Hạ từ tốn nói, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế mà nhìn những người có mặt.
- Con không dám có suy nghĩ đó! Chỉ là...đứa bé này thật sự rất đáng thương...cho nên con mới muốn...
- Vậy bất kể đứa trẻ nào đáng thương cô cũng sẽ nhận nó làm con của mình? Trịnh tiểu thư quả là tài nữ có thiện ý!
Hoàng Kỷ Hạ cắt lời, giọng nói chế giễu nhắm thẳng vào Trịnh Tú Thi.
- Thi Thi cũng là có ý tốt, mẹ không cần làm khó cô ấy!
Dương Thừa Hiên biết mẹ mình đang cố ý gây khó dễ nên đành lên tiếng giải vây. Chỉ là lời hắn nói ra càng khiến người kia tức giận.
- Làm khó nó? Nó chưa làm khó bà già này là may phước lắm rồi! A Hiên, con thương vợ mình là điều tốt nhưng không phải vì thương mà chấp nhận mọi thứ nó gây ra!
- Bà...bà nội ơi, mẹ cũng chỉ là có ý tốt! Vả lại Khả Như em ấy....
- Tiểu Nam!
Hoàng Kỷ Hạ nhăn mày, vẻ mặt không hài lòng với sự xen ngang của cháu trai.
Tiểu Thừa Nam thấy thái độ của bà nội mình như vậy, liền biết rằng dù có nói gì thêm nữa cũng sẽ không vừa ý nên đành im lặng mà khẽ siết chặt bàn tay nhỏ của Khả Như đang được mình bao bọc.
Khả Như nhìn mọi người đang lớn tiếng với nhau liền nhận ra tất cả là do mình, cô bé cúi đầu, ánh mắt liền đỏ ửng có chút rưng rưng, giọng nói như mèo kêu cùng chút đứt quãng vang lên.
- Con....con....xin lỗi! Bà...bà đừng mắng m....mắng dì ấy nữa...dì ấy...dì ấy không làm gì sai cả...
Khả Như định gọi mẹ nhưng cũng biết nếu gọi sẽ gây phiền phức như thế nào cho mẹ nuôi, do đó cô chỉ đành ngậm ngùi gọi Trịnh Tú Thi một tiếng dì.
- Nó không sai vậy ý ngươi là bà lão này sai sao?
- C...con không có...không có ý đó!
Cô bé hốt hoảng vội vã lắc đầu. Cô thật sự...thật sự không có nghĩ như vậy...
Hoàng Kỷ Hạ nhìn khuôn mặt lo lắng kia trong lòng bỗng dưng lên chút gì đó nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Bà nheo mắt không quan tâm đứa nhỏ mà chỉ nhìn chầm vào Trịnh Tú Thi.
- Tôi đã nói rất rõ, cô muốn làm gì, ở đâu thì tôi không ngăn cản, nhưng nên nhớ đây là Dương gia! Tôi còn sống nên mọi quyết định đều phải thông qua tôi! Nếu cô muốn nhận nuôi con bé đó thì đợi khi bà lão này qua đời rồi hãy tính tới!
Không đợi mọi người phản ứng, Hoàng Kỷ Hạ đứng dậy sau đó bước lên cầu thang đi đến phòng của mình đã được chuẩn bị.
Dương Thừa Hiên thở dài, ánh mắt có chút buồn lòng, mẹ của hắn quả thật nhiều lúc rất khó tính, hay để tâm những chuyện vặt vãnh nhưng dù sao bà cũng là đấng sinh thành, chưa kể đến ngày trước bà còn một mình nuôi hắn khôn lớn khi cha hắn qua đời do bạo bệnh. Vì thế khi có chuyện giữa mẹ và vợ mình, hắn luôn đứng về phía trung lập rồi tìm cách khuyên nhủ cả hai. Có lẽ mọi người sẽ không ngờ được một chủ tịch làm mưa làm gió trên thương trường bao nhiêu năm trời lại là một người đàn ông chu đáo và biết cách thấu hiểu người khác.
Khẽ đưa mắt nhìn vợ mình, hắn lắc đầu, chậm rãi lên tiếng an ủi.
- Em cũng biết tính mẹ đó là giờ là như vậy, chuyện của đứa bé này...em nên nghĩ cách khác!
Nói xong hắn đưa mắt nhìn đứa nhỏ hai mắt đã đỏ hoe những vẫn cố ngăn nước mắt rơi. Trong lòng hắn dù có sắt đá thế nào cũng có chút động lòng nhưng hắn biết nếu hắn xen vào mọi chuyện sẽ càng rắc rối. Chưa kể đến nếu mẹ hắn nổi giận mà làm khó thì đứa trẻ này và vợ hắn chắc chắn sẽ không yên ổn.
Khẽ thở dài, hắn cũng xoay lưng rời đi, nhìn vẻ mặt thất vọng của Thi Thi, cô ấy hiện tại chắc chắn cần an tĩnh để suy nghĩ, rồi sau đó tìm cách lo lắng sắp xếp chu toàn cho đứa nhỏ.
Nếu vợ hắn cần giúp gì dù cho không nói ra hắn cũng sẽ hết lòng hỗ trợ.
Còn bây giờ có lẽ hắn nên để vợ mình tự giải quyết bởi vì hắn tin chắc vợ của mình là một người sáng suốt và biết cách làm cho mọi thứ vẹn toàn.
Chỉ là không biết đến bao giờ mối quan hệ của hai mẹ con mới có thể cãi thiện. Thật là khiến người khác lo lắng....